Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 177: Húp cháo cũng phải trả tiền!

Chương 177: Húp cháo cũng phải trả tiền!



Đám tán tu theo sau đi vào Tử Vong Cốc, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Tội Kỷ điên cuồng bạo ngược Hắc Mao Báo, miệng há rộng đủ nhét cả quả trứng vào!

Ôi mẹ ơi!

Hung thú có thực lực tương đương một Võ Đồ đỉnh phong, vậy mà mặc cho tên này thỏa sức giẫm đạp!

“Soạt!”

Tiêu Tội Kỷ dùng đôi tay trần xé lớp da ở trước ngực Hắc Mao Báo, lấy tinh hạch ở trong tim nó ra.

Ánh mắt của đám tán tu nhất thời hừng hực lửa nóng.

Tinh hạch của hung thú có tu vi không kém Võ Đồ đỉnh phong, thứ này có thể đổi vài viên linh thạch chứ đùa!

Đương nhiên, không có ai dại dột giết người cướp của, bởi vì bọn hắn biết kết cục của mình khẳng định vô cùng thê thảm.

Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử từng bước từng bước đi vào sơn lâm.

Thời khắc đặt chân vào Tử Vong Cốc, nhiệm vụ sử thi thời gian bắt đầu đếm ngược bảy ngày, vì thế hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được bốn loại hung thú theo điều kiện.

“Soạt! Soạt!”

Quân Thường Tiều và đệ tử vừa rời đi, một đám tiểu tán tu liền lao đến, thành thục lột da lông của Hắc Mao Báo.

Loại da lông của hung thú Võ Đồ đỉnh phong này, so với Địa Viên Lang giá cả còn cao hơn nhiều.

Đám người chậm hơn một bước, mặt mày chỉ có thể biểu hiện tiếc nuối.

“Đi, chúng ta mau chóng đi theo.”

“Hiện tại Thiết Cốt Phái mạnh như vậy, nhất định sẽ vẫn còn nhiều đồ tốt thừa lại, để chúng ta kiếm chút cháo!”

Đám tán tu vội vàng đuổi theo, luôn giữ một khoảng cách nhất định.

“Soạt”

Đột nhiên, Quân Thường Tiếu dừng lại, quay người nói:

“Chư vị, chỉ nhàn nhã ở phía sau Thiết Cốt Phái ta húp chút cháo, như vậy có chút không thỏa đáng cho lắm.”

“Ha ha!”

Một tên võ giả mặt dày gãi đầu nói:

“Quân chưởng môn, Thiết Cốt Phái các người ăn thịt, chúng ta húp chút cháo cũng không được sao?”

Quân Thường Tiều đáp:

“Muốn húp cháo cũng được thôi, mỗi người tự giác giao ra 1 ngàn lượng, vật phẩm mà Thiết Cốt Phái ta không cần, các ngươi có thể tùy ý nhặt.”

“Một nghìn lượng á?”

Một võ giả bất lực nói:

“Quân chưởng môn, cái giá có đắt quá không?”

Quân Thường Tiếu nói:

“Nếu ngươi chê đắt thì có thể đi tiên phong phía trước, Thiết Cốt Phái ta mỗi người đưa các ngươi một ngàn lượng, theo sau húp chút cháo cũng được.”

“Chuyện này...”

Đám người đằng sau giật giật khóe miệng.

Bọn hắn thật sự rất muốn đồng ý, dẫu sao hơn 20 người cũng đồng nghĩa với hơn 2 vạn lượng còn gì.

Nhưng mà… bọn hắn không có năng lực tiên phong.

Quân Thường Tiếu nói:

“Tiền không muốn đưa, mà lại muốn húp cháo, thiên hạ há có chuyện thơm bơ như vậy, nếu các ngươi còn dám bám theo, đừng trách bổn tọa trở mặt không nể tình.”

Chúng đệ tử rất phối hợp, ánh mắt nổi lên đầy lãnh ý nhìn sang.

Vừa chứng kiến đệ tử Thiết Cốt Phái cường hãn giết bầy Địa Viêm Lang, đám tán tu hoảng sợ bất giác lui về phía sau một bước.

“Quân chưởng môn.”

Một võ giả lên tiếng nói:

“Ta giao một nghìn lượng, nếu như những thứ nhặt được không bằng từng ấy, vậy chẳng khác nào mất tiền mất sức oan uổng rồi sao?”

Quân Thường Tiếu nhàn nhạt đáp:

“Đành chịu thôi, muốn nhặt được đồ tốt còn phải xem vận khí của các ngươi.”

Lời hắn nói khiến cho đám tán tu sụp đổ.

“Chúng ta đưa!”

Năm tên võ giả trong đám tán tu vừa lấy được da lông của Hắc Mao Báo lên tiếng, đồng ý giao ra năm nghìn lượng, dẫu sao bọn chúng cũng đã nếm được vị cháo.

Theo sau vào là một ván đánh bạc.

Giao ra một nghìn lượng cũng là đánh bạc!

Hơn ba mươi tên tán tu, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, kết quả lần lượt lấy ra một nghìn lượng.

Sau khi nhận hơn ba mươi vạn ngân phiếu, Quân Thường Tiếu nhắc nhở nói:

“Nhớ cho kỹ, việc của các ngươi là ở phía sau húp cháu, nếu như cố tình sờ đến miếng thịt thì kết cục sẽ rất thảm đấy.”

“Quân chưởng môn xin cứ yên tâm, những thứ không nên lấy chúng ta tuyệt đối sẽ không nhặt!”

Đám tán tu vỗ ngực bảo đảm.

“Ngao ô...”

Đột nhiên, tiếng sói tru vang lên.

Phía trước sơn lâm đầy sương mù mờ mịt, lập tức xuất hiện từng luồng ánh sáng đỏ thẫm, nhìn vô cùng dọa người!

“Lộp cộp, lộp cộp!”

Một bầy hung thú có thân hình to hơn Địa Viêm Lang rất nhiều từ chỗ tối bước ra.

Bộ lông trên toàn thân nó tỏa ra những tia sáng màu đỏ sẫm, giống như một đám lửa, con ngươi đỏ ngầu lại càng thêm dữ tợn.

“Không ổn, đây là bầy Xích Viêm Lang!”

Đám tán tu kinh hãi đến biến sắc.

Địa Viêm Lang thuộc loài sói cấp thấp, thực lực trung bình khoảng Võ Đồ nhị tam phẩm, còn một con Xích Viêm Lang chính là loài sói cao cấp chính hiệu, thực lực thấp nhất cũng là Võ Đồ lục phẩm trở lên!

Nói như vậy, bầy Xích Viêm Lang vừa xuất hiện này, thực lực không thua kém gì Địa Viêm Lang Vương!

Hơn nữa, đám lửa trên người nó so với Địa Viêm Lang mạnh hơn rất nhiều, lúc bạo phát có thể trực tiếp bắn hỏa trụ (cột lửa) về phía đối phương!

“Thôi xong! Tiêu rồi!”

“Sớm biết thế ta không đưa một ngàn lượng đâu!”

Đám tán tu không còn để ý đến việc húp cháo, cũng không để ý gì đến ngân phiếu của mình, vội vàng bỏ chạy về hướng cửa ra, sau đó trở về khe núi.

Toàn bộ quá trình bọn hắn cũng không hề quay đầu lại nhìn, còn tự trách bản thân sao hai chân không dài ra thêm vài cm.

“Chỉ mới thế đã bị dọa chạy thục mạng rồi?”

Quân Thường Tiếu gãi đầu nói:

“Bổn tọa cứ vậy trắng trợn cầm mấy chục vạn lượng không công nha.”

“...”

Chúng đệ tử trầm mặc không nói.

Lý Thanh Dương mở lời nói:

“Chưởng môn, bầy Xích Viêm Lang này ít nhất có hơn 50 con, thực lực thấp nhất cũng không kém gì Võ Đồ lục phẩm, lần này gặp rắc rối to.”

“Vậy các ngươi đứng ngây ra đó làm gì?”

Quân Thường Tiếu lùi về phía sau một bước, nói:

“Còn không mau tìm một nơi dễ thủ khó công đi chứ!”

Soạt! Soạt!

Chúng đệ tử vội vàng quan sát bốn phía, rất nhanh phát hiện sau lưng phía bên trái có một vách đá hình chữ Oa (凹), lập tức vội vàng đổi hướng chạy đến, nhanh chân chiếm lợi thế địa hình cho mình.

“Grào!”

Bọn họ vừa chuẩn bị bố trí phòng ngự, đột nhiên bên trong vách núi truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Xích Viên Lang vốn đang định tiến công bỗng nghe thấy tiếng gầm, con ngươi đỏ ngầu hiện lên một tia sợ hãi, bước chân dần chậm lại.

Sâu trong vách núi, một con hung gấu đang nghỉ ngơi bị đánh thức, thân hình cao đến năm mét đứng thẳng dậy, ánh mắt hiện lên sự giận dữ.

“Bối Sơn Hung trung nhị phẩm!”

Lý Thanh Dương kinh hãi nói.

Trung nhị phẩm tương đương với Võ Đồ nhị phẩm.

Nhìn thể trạng và ánh mắt hung hãn của nó, đúng là rất.. trung nhị (tự kỷ) nha!”

“Con em nó chứ!”

Quần Thường Tiếu rút khẩu súng Desert Eagle ra, chuẩn bị tiễn con hung gấu này về chầu ông bà.

Ngay lúc này, mũi chân Dạ Tinh Thần đạp lên vách núi bên phải, cả người tung bay lên cao, thanh kiếm cầm chặt trên tay điên cuồng huy động.

Soạt soạt soạt!

Trong phút chốc, kiếm ảnh dày đặc hiện ra, toàn bộ tinh chuẩn đánh vào trên ngực Bối Sơn Hùng.

Chu Hồng kinh ngạc nói:

“Một hơi ba mươi kiếm!”

Lần trước Dạ Tinh Thần làm được một hơi hai mươi kiếm, hôm nay lại thi triển một hơi ba mười kiếm, cho thấy hắn đã lĩnh ngộ Nhất Tự Khai Quyết (một chữ nhanh) sâu sắc hơn.

Chu Hồng thân là một tên kiếm tu, ngày ngày lĩnh hội. Một tháng cũng từ hai mươi ba kiếm đột phá lên hai mươi năm kiếm.

Đừng coi thường việc tăng lên có hai kiếm này, bởi vì đổi lại là một kiếm tu khác, muốn đạt được điều này cũng phải mất vài tháng, vài năm, có khi là cả một đời.

“Soạt!”

Dạ Tinh Thần tiêu sái tiếp đất.

“Trời ạ, Dạ sư huynh ra kiếm nhanh quá đi mất!”

Các đệ tử ngoại môn kinh ngạc ầm ĩ hô lên.

Rất nhanh, biểu cảm trên mặt bọn họ cứng đờ, bởi vì sau khi kiếm ảnh tan biến, Bối Sơn Hùng một chút cũng không hề hấn gì, còn giơ tay lên đấm về phía trước.

“Dạ sư huynh cẩn thận!”

Tất cả kinh hãi hét lên.

“Soạt!”

Lúc này, Dạ Tinh Thần vẫn tiêu sái đưa kiếm vào bao.

Cùng lúc đó âm thanh vang lên, phía sau ngực Bối Sơn Hùng xuất hiện vết thương chi chít, không ít không nhiều vừa đúng ba mươi đường kiếm!

“Xì xì“

Máu tươi bắn ra ngoài.

Bàn tay và tim của Bối Sơn Hùng mất đi liên kết, sức mạnh ngưng tụ nhanh chóng biến mất, ý thức cùng dần dần phai mờ, thân hình to lớn ngã xuống đất.

Dạ Tinh Thần nhàn nhạt nói:

“Phàm thú thô bỉ.”

“Dạ sư huynh, cẩn thận!”

“Hửm?”

Dạ Tinh Thần cảm thấy bầu trời bỗng dưng tối đi.

Quay đầu lại nhìn, phát hiện con phàm thú thô bỉ trái không ngã phải không nghiêng, con em nó lại ngã về phía trước!

“Rầm!”

Dạ Tinh Thần còn mải mê khoa trương mà không kịp tránh đi, nhất thời bị thân hình nặng nề của Bối Sơn Hùng đè lên.

Dạ đế đại nhân, bi thảm tột cùng!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch