Hề Tịnh Tuyền đứng trước một gốc cây, từng chiếc lá phong rực đỏ rơi lả tả bên người.
Cảnh đẹp, người đẹp, tô điểm cho bức tranh thêm lộng lẫy.
"Hề cung chủ."
Không lâu sau, Quân Thường Tiếu đã tới.
"Quân chưởng môn."
Hề Tịnh Tuyền xoay người, cười nói:
"Ta mời ngươi đến, có phải có hơi đường đột không?"
Hai người cách nhau chỉ có vài mét.
Nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì quốc sắc thiên hương, chung quanh lá phong rơi đầy như thác đổ, khung cảnh quả thật nên thơ.
Quân Thường Tiếu nói:
"Sao lại thế chứ."
Hề Tịnh Huyền mân mê một chiếc lá rơi trên bờ vai, nói:
"Ta nghe đệ tử nói đây là một khu rừng lá phong."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu đáp.
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Phong cảnh nhất định rất đẹp, chỉ tiếc là bổn cung không thể nào thưởng thức."
Lời nói có phần đa cảm.
Đứng đằng xa, đám người Lệ Nhi và đệ tử thấy thế, tức thời trở nên trầm lặng.
Quân Thường Tiếu nói:
"So với phong cảnh thì Hề cung chủ càng đẹp hơn, những cây phong lá phong này không có mắt, không có may mắn để nhìn, thật đáng tiếc cho bọn chúng."
"Phì."
Hề Tịnh Tuyền che miệng mỉm cười, nỗi ưu sầu giữa hai hàng lông mày cũng theo đó mà tan biến.
Lệ Nhi thở dài một hơi, thầm nói:
"Không ngờ cái tên này còn biết nịnh nọt."
"Quân chưởng môn."
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Ngươi rất biết lấy lòng con gái có phải không?"
Quân Thường Tiếu la ầm trong bụng nói:
"Con meo nó, ta mà biết lấy lòng con gái thì giờ này đã không còn độc thân rồi!"
"Hề cung chủ hiểu lầm rồi."
Hắn chính nghĩa ngôn từ nói:
"Ta không phải đang lấy lòng, mà là nói thật."
"Nói vậy."
Hề Tịnh Tuyền nhoẻn miệng cười:
"Ta thật sự rất đẹp ư?"
"Rất đẹp."
Quân Thường Tiếu đáp.
Con hàng này quả thật không phải đang nịnh mà là nói thật, bởi tướng mạo của cung chủ Diệu Hoa Cung, thật sự không hề thua kém Lục Thiên Thiên.
Hề Tịnh Tuyền chua chát nói:
"Có đẹp hơn thì cũng chẳng thấy được."
"Ấy."
Động một chút là ủ rũ, khiến Quân Thường Tiếu tiếp chiêu mệt mỏi không kịp thở.
"Quân chưởng môn."
Thoáng điều chỉnh lại tâm trạng mất mác, Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Qua khoảng thời gian nữa, bổn cung muốn đến quý phái tham quan một chút, không biết ý ngươi thế nào?"
Đây mới là mục đích nàng mời Quân Thường Tiếu đến.
Một môn phái thất lưu có thể bán hành cho tông môn ngũ lưu thảm đến như vậy, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy rất là hiếu kì: rốt cuộc Thiết Cốt Phái có gì khác biệt với những môn phái khác?
Quân Thường Tiếu nói:
"Hân hạnh đón tiếp Diệu Hoa Cung đến môn phái tại hạ thăm viếng hữu nghị."
"Thăm viếng hữu nghị?"
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Quân chưởng môn nói chuyện thật thú vị."
"Như vậy đi."
Nàng nói:
"Bổn cung sẽ trở về xử lý sự vụ tông môn trước, ba tháng sau sẽ đến viếng thăm Thiết Cốt Phái."
"Lúc nào cũng hoan nghênh."
Quân Thường Tiếu nói.
Hề Tịnh Tuyền cũng không nói thêm gì, dựa vào cảm giác mà đi về phía đệ tử mình.
Lúc này, nếu nàng bị vấp và mất thăng bằng, Quân Thường Tiếu sẽ "rất lịch sự" đỡ lấy, sau đó trình diễn một kịch bản chỉ thấy trên phim truyền hình, bảo đảm sẽ cực kỳ sến súa.
Hề Tịnh Tuyền tuy mắt bị tật, nhưng tu vi vẫn còn đó, cho nên trừ phi là cố ý, bằng không tuyệt sẽ không vấp ngã.
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Trên đời này có lẽ sẽ có cao thủ y thuật có thể trị ít chứng bệnh khó chữa, cho nên ngươi đừng có bi quan, sống vui vẻ mỗi ngày mới là quan trọng nhất."
Hắn rất đồng cảm với Hề Tịnh Tuyền, vì mắt có tật mà khi sinh ra đã phải đối mặt với bóng đêm vô tận.
Nhưng hắn không thể giúp được gì, nên đành tặng “Hạt Giống Tâm Hồn” để khích lệ nàng.
"Sống vui vẻ mỗi ngày?"
Hề Tịnh Tuyền khẽ lắc đầu, nói:
"Quản lý một tông môn lớn, thật khó lòng để bổn cung có thể vui được."
Phải rồi.
Tông môn lớn như vậy, để cho một người con gái đi quản lý, trọng trách ấy hẳn sẽ rất nặng, làm sao có thể vui nổi đây.
"Quân chưởng môn."
Hề Tịnh Tuyền hỏi:
"Ngươi quản lý một môn phái có vui không?"
"Vui chứ."
Quân Thường Tiếu nói.
Mỗi ngày chỉ bảo đệ tử, thi thoảng còn trò chuyện linh tinh cùng bọn chúng, như người thân vậy, chẳng có lý gì lại không vui.
"Đệ tử Thiết Cốt Phái có được chưởng môn nói chuyện thú vị như vậy, nhất định cũng rất vui."
Hề Tịnh Tuyền thầm thì, sau đó được đệ tử dìu áo rời đi.
Quân Thường Tiếu lắc đầu, sau đó hội họp cùng mọi người, tiếp tục lên đường trở về quận Thanh Dương.
"Chưởng môn."
Lục Thiên Thiên truyền âm hỏi:
"Hề cung chủ tìm người có việc gì?"
Quân Thường Tiếu thoáng ngẩn ra.
Trong đám đệ tử đông đúc như vậy, nhiều chuyện nhất không ai khác chính là Tô Tiểu Mạt.
Cái tên này còn chưa hỏi thăm, sao cái đại đệ tử cả ngày lạnh băng ít nói của mình lại hỏi trước rồi?
Chẳng lẽ là cái đó đó?
Quân Thường Tiếu nói:
"Cũng không có gì, chỉ nói mấy chuyện ái mộ này nọ, khiến bổn tọa mắc cỡ muốn chết."
"Vậy à?"
Lục Thiên Thiên hờ hững nói.
Quân Thường Tiếu nói tiếp:
"Hầy, ai bảo bổn tọa anh tuấn tiêu sái, ai gặp cũng yêu, ai nhìn cũng mến làm chi."
Hắn vừa truyền âm vừa chăm chú để ý đến biến hóa trên khuôn mặt của Lục Thiên Thiên, kết quả vẫn là vẻ lạnh lẽo băng giá, không có bất kỳ biến sắc nào.
Xem ra mình nghĩ nhiều quá rồi.
Lục Thiên Thiên bảo:
"Hề cung chủ không đơn giản, chưởng môn nhất thiết phải đề phòng."
"Ừm."
Quân Thường Tiếu nói.
Có thể trở thành cung chủ tông môn tứ lưu, hắn tuyệt đối không cho rằng nữ nhân này là người chỉ có sắc đẹp.
"Ba tháng sau Hề cung chủ sẽ đến đến cửa viếng thăm."
Quân Thường Tiếu nói.
Lục Thiên Thiên nhíu mày, nói:
"Hẳn là muốn đến thăm dò xem, Thiết Cốt Phái chúng ta cất giấu bí mật gì đây."
Quân Thường Tiếu nói:
"Môn phái có rất nhiều thứ không thể để cho người ngoài biết được, cho nên đợi khi nàng đến thăm, thứ gì nên biến mất hiển nhiên sẽ biến mất."
"Trải qua trận chiến với Thánh Tuyền Tông, Thiết Cốt Phái nhất định sẽ càng được nhiều võ giả biết đến hơn."
Lục Thiên Thiên nói:
"Đệ tử cho rằng, chưởng môn cần phải mở Đại Trận Hộ Phái mỗi ngày, tránh bị người ngoài trà trộn vào tạo nên hỗn loạn không đáng có."
Quân Thường Tiếu xoa cằm nói:
"Ngươi nói rất có lý."
"Chưởng môn."
Ngay vào lúc này, Tô Tiểu Mạt lập tức truyền âm đến, hỏi:
"Hề cung chủ tìm người nói chuyện gì vậy?"
Quả nhiên.
Cái tên này rõ nhiều chuyện, Quân chưởng môn quả không nói oan cho hắn!
...
Lộ trình từ Thánh Tuyền Tông đến quận Thanh Dương ít nhất phải mất ba bốn ngày.
Bởi vì thắng lớn trở về, cho nên tâm trạng của Quân Thường Thiếu hết sức thoải mái, vì vậy hắn cũng không vội vã chạy về.
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm đi theo cũng có lộc ăn, vì được thưởng thức trù nghệ của Quân chưởng môn.
"Không tệ, không tệ!"
Sau khi nuốt hết một xâu thịt, Mã trưởng lão khen không dứt miệng: "Lần đầu trên đời lão phu mới biết, hóa ra thịt còn có thể nướng ăn như vậy."
Vương Đông Lâm tay xách một vò rượu nhỏ, vừa ăn vừa uống, tâm trạng thoải mái vô cùng.
Đám người Tạ thành chủ và Ngải gia chủ bởi trước đó từng thưởng thức rồi, cho nên không biểu lộ khoa trương quá mức, chỉ cắm mặt ăn thịt uống rượu.
Liễu Uyển Thi đi tới, ngứa tay nói: "Cho ta thử một chút."
"Được."
Quân Thường Tiếu nhường bệ nướng lại.
Liễu Uyển Thi trổ hết tài trù nghệ của mình ra, xâu nướng được cô nàng "diệt gọn", khiến đám người khen ngợi không dứt.
Nhưng.
Mọi người đang hào hứng ăn uống, trong bóng tối bỗng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, liền đó có mấy chục bóng đen bay lướt ra.
Những kẻ này không che mặt, người mặc trang phục đen tuyền, ánh mắt lập lòe vẻ âm u, toàn thân toát ra khí tức quỷ dị, trên ngực khắc hình đồ án trông giống đầu hung thú.
"Ma Sát Tông!"
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm lập tức cau mày.
“Cái gì?”
Đám người Tạ thành chủ và Ngải gia chủ biến sắc thốt lên!
Ma Sát Tông, bọn họ từng nghe đến cái tên này. Đây là một tông môn tam lưu tà phái, phân đà trải rộng khắp các châu lớn, thực lực mạnh mẽ phi thường, dù là tông môn nhị lưu cũng chưa chắc đã dám trêu vào!
Bây giờ đột nhiên xuất hiện, nhất định chẳng tốt lành gì!
"Khặc khặc khặc."
Một lão già đầu tóc bạc phơ, lạnh lùng cười nói:
"Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, bổn tọa dẫn người đến đây, không quấy rầy nhã hứng nấu ăn ngoài dã ngoại của hai vị chứ?"
Bổn tọa?
Kẻ này hẳn là đà chủ một phân đà của Ma Sát Tông!
Mã Vân Đằng trầm giọng:
"Các hạ đến đây làm gì?"
Lão già đầu tóc bạc phơ nhìn về phía Quân Thường Tiếu nói: "Bổn tọa đến đây, là muốn mượn một vật của chưởng môn Thiết Cốt Phái."
"Mượn vật gì?"
Quân Thường Tiếu hỏi.
Lão già cười nham hiểm nói:
"Mượn cây đao chứa khí linh mà Quân chưởng môn dùng để đánh bại tông chủ Thánh Tuyền Tông."