Hỏa Long Long ngủ say mấy tháng rồi hoàn thành tiến hóa, hình thể cũng tăng trưởng lớn bằng bàn tay, chiều cao đạt đến nửa mét.
Từ ban đầu nó có thể hình quá mức nhỏ bé, cho nên người khác đều nhận định là một con thằn lằn, bây giờ thân thể trưởng thành không ít, bởi vì thân thể rất bóng loáng, nhìn thế nào cũng giống một con rắn hơn.
Quân Thường Tiếu không cho rằng Tiểu Long Long là một con rắn, bởi vì nó có bốn cái chân ngắn, mỗi cái chân còn có năm cái móng vuốt.
Hệ thống nói:
"Tiểu gia hỏa này lớn lên không hề giống với Hỏa Long Thú."
"Nói nhảm."
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
"Từ hình thể có thể thấy nó rất giống rồng, dựa theo số lượng móng đến xem, rất có thể là Ngũ Trảo Thần Long trong truyền thuyết."
Ngũ Trảo Thần Long?
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình.
Kiếp trước hắn cũng từng nghe nói đến sinh vật này, Ngũ Trảo Thần Long tượng trưng cho thiên tử ở thời cổ đại, phía trên long bào cũng thêu hình năm móng vuốt.
Hệ thống nói:
"Trong thế giới võ hiệp, Ngũ Trảo Thần Long được xưng là Thần thú, cũng là vương giả của loài rồng."
"Ý của ngươi là, ta ấp trứng của một con Hỏa Long Thú, kết quả nở ra một con rồng cấp bậc thần thú?"
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
"Đây vẫn chỉ là suy đoán, không có bằng chức xác thực nó là Ngũ Trảo Thần Long, vạn nhất sau mấy lần tiến hóa, nó là biến thành một con Hỏa Long Thú cũng không chừng."
"..."
Quân Thường Tiếu im lặng.
Hắn khẳng định không hy vọng chuyện này xảy ra, dù sao giữa Ngũ Trảo Thần Long và Hỏa Long Thú, sự chênh lệch này lớn đến mức không bình thường!
"Ọt ọt.."
Tiểu Long Long vừa mới hoàn tất tiến hóa, cái bụng nó phát ra tiếng kêu, sau đó nó dùng một cái ánh mắt đáng thương nhìn về phía chủ nhân.
Nó.. đói bụng rồi.
"Đi thôi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ăn cơm."
"Xoát!"
Tiểu Long Long di động bốn cái chân ngắn trước một bước, vội vàng chạy về hướng nhà ăn, bởi vì tốc độ quá nhanh, phảng phất chỉ vừa lóe lên rồi biến mất!
"Ối vãi!"
Quân Thường Tiếu cả kinh nói:
"Chạy nhanh vậy luôn?"
Hệ thống nói:
"Sau khi tiểu gia hỏa tiến hóa xong, từ hơi thở toát ra đến xem, cấp độ ít nhất cũng là trung nhất phẩm."
Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng liên tục.
Bản thân mình vốn sở hữu hệ thống, mới có thể cưỡng ép tăng cao tu vi, nhưng phải tốn không ít công sức hoàn thành nhiệm vụ sử thi.
Còn tên tiểu gia hỏa này, chỉ cần ngủ liền mấy tháng, sau một lần tiến hóa, thực lực tăng lên có thể sánh ngang với Võ Sư, thật đúng là khiến người ta phải ghen ghét mà!
Tiểu Long Long thức tỉnh tiến hóa, chuyện này khiến Quân Thường Tiếu cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng đối với bọn người Tô Tiểu Mạt mà nói, đây lại là một cái tai kiếp to lớn, nguyên nhân đơn giản là không có thịt ăn!
Mấy cái chữ này, vừa đến ngày thứ hai đã thấy.
Bởi vì lúc bọn họ vào đến nhà ăn, còn chưa kịp giơ đũa lên, Tiểu Long Long lập tức nhảy lên bàn cơm, hai tròng mắt lửa đỏ không ngừng đảo qua đảo lại.
Ngụ ý kia giống như là...
Thịt trong chén các ngươi, ta muốn ăn hết!
Bọn người Tô Tiểu Mạt giật khóe miệng giật một cái, cam tâm tình nguyện đẩy qua toàn bộ thịt, trong lòng không ngừng gào to nói:
"Lúc nào nó mới ngủ đông đây trời!"
"Xoát! Xoát!"
Tiểu Long Long há miệng, từng ngụm ăn hết thịt trong dĩa, sau đó chạy sang một bàn khác.
Trải qua mấy lần càn quét, trên mỗi bàn cơm, chỉ còn lại có mỗi thức ăn chay.
Ngay lúc này, Lục Thiên Thiên từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Long Long đang ở dở chừng, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân lạnh lùng kia, nhất thời nhớ tới tình cảnh thân thể bị đóng băng, nỗi đau vẫn còn đó, vội vàng cụp đuôi chạy trốn.
Cũng còn may, đại sư tỷ có thể trị được nó!
Bữa cơm sau đó, bọn người Tô Tiểu Mạt ăn khổ thành tinh, chỉ cần nhìn thấy Lục Thiên Thiên đi nhà ăn, ngay lập tức chạy theo phía sau.
Thật đúng là như thế.
Chỉ cần đại sư tỷ xuất hiện, Tiểu Long Long vốn làm mưa làm gió vội vàng biến mất, hoàn toàn bày ra bộ dáng nữ nhân này không thể chọc vào, trốn chính là thượng sách!
Quân Thường Tiếu cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn tiểu gia hỏa cướp thức ăn của đệ tử, cho nên ra lệnh cho Liễu Uyển Thi làm cơm riêng cho nó.
"Chưởng môn."
Liễu Uyển Thi bĩu môi nói:
"Tiểu Long Long có sức ăn quá lớn, một ngày ăn hết số lượng thịt, đạt đến bảy tám trăm cân."
"Nhiều như vậy sao?"
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Với tài lực hiện tại của hắn, muốn cung cấp thức ăn cho Tiểu Long Long hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng bên trong môn phái chứa thịt không nhiều, sơn môn lại có một tên Võ Vương gác cửa, nếu như ăn sạch rồi làm thế nào tiếp tế đây?
"Không được, không được."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta phải thử vụng trộm trốn tên kia, xuống núi mua sắm đầy đủ thịt mới ổn thỏa."
Ban đêm.
Giang Tà vẫn ngồi ở trước sơn môn, tròng mắt hắn có vằn vệt tia máu.
Hắn đến nơi này đã được hai ngày, trong lúc đó đánh ra không dưới một ngàn quyền, kết quả vẫn như dã tràng xe cát.
"Vù vù!"
Sau lưng hắn, mười tên Võ Tông đứng thở phì phò.
Bọn hắn là người được đại đà chủ đưa đến hiệp trợ Giang Tà tiêu diệt Thiết Cốt Phái, sáng sớm hôm nay vừa vặn chạy tới, sau khi biết Thiết Cốt Phái có trận pháp phòng hộ, không tiếc sức lực đấm đá trọn vẹn sáu bảy canh giờ.
Võ Tông tuy có sự chênh lệch rất lớn so với Võ Vương, nhưng mười tên Võ Tông vẫn có thể sánh bằng một tên Võ Vương nhất phẩm, cứ như vậy vẫn luôn đấm đá, kết quả vẫn không một chút rung chuyển, có thể thấy Đại Trận Hộ Phái trung phẩm mạnh đến mức nào.
Quân Thường Tiếu lại rất thong thả.
Có trận pháp cường hãn như vậy che chở, hắn hận không thể ngay lập tức chạy ra ngoài bất chấp khoa trương, bất chấp gây sự, dù sao môn phái đã đắc tội với người ta rồi, cứ co rút bên trong trận pháp là được.
"Đáng chết!"
Giang Tà tức giận nói:
"Bổn vương từ trước đến nay làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy, đều lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành, không nghĩ tới hôm nay sẽ bị một cái Thiết Cốt Phái nho nhỏ làm khó!"
"Đại nhân."
Một tên Võ Tông nói:
"Chúng ta có nên thử bẩm báo cho đại đà chủ, cho Trận Pháp Sư đến giải quyết vấn đề này không?"
Giang Tà mò xoa cằm, nói:
"Đã dựa vào sức mạnh không được, vậy cũng chỉ có thể dựa vào trí tuệ."
"Ngươi thông báo cho đại đà chủ đi."
"Vâng."
Một tên Võ Tông lùi lại mấy bước, khai triển động tác rườm rà, trong miệng lẩm nhẩm cái gì đó, chợt một đạo ánh sáng đen bay vút đi.
"Hửm?"
Ngay lúc này, Giang Tà dường như cảm ứng được gì đó, cười lạnh nói:
"Tiểu tử, ngươi rốt cục đi ra!"
Vách đá ở phía sau núi, Quân Thường Tiếu vận dụng Túng Vân Bộ, vừa đi vừa nhảy giữa các tảng đá.
Hắn cần mua lượng lớn thịt để nuôi dưỡng Tiểu Long Long, cửa chính đã có cao thủ Ma Sát Tông trông coi, hắn không thể cho đệ tử đi mạo hiểm, chỉ còn cách đợi đến hoàng hôn rồi từ trên núi nhảy xuống.
Hệ thống nói:
"Có một chuyện nhất định phải nói cho chủ nhân."
"Nói đi."
Quân Thường Tiếu vừa nhảy xuống, vừa nói.
Hệ thống nói:
"Một khi võ giả bước vào Võ Vương, có thể hình thành linh niệm mà mắt thường không thể thấy được, từ đó phát hiện mục tiêu trong phạm vi nhất định, có thể nói là không chỗ che thân."
“...”
Quân Thường Tiếu đứng trên một ngọn đá, co giật khóe miệng nói:
“Ý của ngươi là, cái tên Võ Vương trông coi trước sơn môn, rất có thể đã phóng thích linh niệm bắt..."
"Vù vù!"
Ngay lúc này, dưới núi bỗng nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng mạnh mẽ!
Hắn tuy không thể phá tan trận pháp, nhưng vẫn có thể phòng thích linh niệm bao phủ toàn bộ Thiết Cốt Phái, một khi có bất kỳ gió thổi cỏ lay, sẽ ngay lập tức phát hiện.
Cho nên mới nói.
Đối mặt với cường giả Võ Vương, khẩu súng QBU-88 đã không còn tạo thành uy hiếp quá lớn.
Bởi vì viên đạn được bắn ra, sẽ bị linh niệm bắt lại trong nháy mắt, cũng từ đó cấp tốc có hành động tránh né.
"Meo nó!"
Quân Thường Tiếu nhìn thấy Giang Tà giết tới như hung thần ác quỷ, lập tức vội vàng chạy trở về, trong lòng không quên mắng:
"Con em ngươi vì cái gì không nói sớm!"
Hệ thống nói:
"Ta vừa mới nhớ ra."
Xoát! Xoát! Xoát!
Quân Thường Tiếu thật đúng là liều mạng, Túng Vân Bộ được thi triển đến cực hạn trong nháy mắt, hai bên không ngừng co cẳng lên chạy!
Giang Tà nhìn tình cảnh này lập tức biến sắc.
Tên này chẳng qua chỉ là Võ Tông nhị phẩm, thế nhưng thi triển thân pháp không tồi, dựa theo tốc độ hiện tại, mình vừa đuổi kịp thì đối phương đã tiến vào trận pháp trước một bước!
"Hầy!"
Sau một lúc suy nghĩ, Giang Tà đưa ra hai tay, sau đó hợp lại cùng nhau, hai lòng bàn tay mở ra, linh lực cường hãn cấp tốc hội tụ vào một chỗ, lấp lóe ánh sáng quỷ dị, nói:
"Truy Hồn Đoạt Mệnh!"
Vèo!
Ánh sáng được ngưng tụ ra giữa hai lòng bàn tay, bắn ra theo một đường từ dưới lên trên, kéo theo một đường ánh sáng dài!
Quân Thường Tiếu quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:
"Cả nhà ngươi, đây có khác gì kamejoko đâu chứ!"
Xoát! Xoát!
Hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể liều mạng nhảy lên phía trên, cho đến khi nhảy lên đỉnh núi, luồng ánh sáng mạnh mẽ phía sau đã sắp ập tới!
"Á..á!”
Quân chưởng môn lè lưỡi như một con chó điên chạy vào trong trận pháp, nhưng bởi vì cái mông còn hơi lộ ra ngoài, cho nên bị luồng ánh sáng quệt nhẹ.
Đùng!
Uỳnh!
Luồng ánh sáng nổ tung khi va chạm với trận pháp phòng ngự!