Gia chủ Ngải Thượng Nghễ của Ngải gia cùng mấy vị trưởng lão Ngãi gia đang bàn bạc về tình hình kinh doanh dược liệu mấy ngày gần đây. Trên mặt Ngải gia chủ thỉnh thoảng lại xuất hiện nụ cười.
Ngải Thượng Khắc và một vị trưởng lão khác trên mặt cũng là nụ cười đầy mãn nguyện.
Thời gian vừa qua, rất nhiều môn phái và người thành thị khác đến mua dược liệu, buôn bán vô cùng phát đạt, lợi nhuận thu về so với các năm trước chỉ cao chứ không thấp, do đó tâm tình của bọn họ tự nhiên vô cùng tốt.
“Gia chủ, ngươi đã nghe nói đệ tử của Thiết Cốt Phái giành được quán quân môn phái luận võ lần này chưa?”
Sau khi chính sự giải quyết hoàn tất, Ngải Thượng Khắc bắt đầu chuyển chủ đề chuyện phiếm.
Ngải Thượng Nghễ uống một ngụm trà, nói:
“Ta nghe nói rồi.”
“Tam đệ, đệ đúng là không nhìn nhầm, Thiết Cốt Phái này quả thật sâu không lường được.”
Nhị trưởng lão Ngải Thượng Phòng của Ngải gia lên tiếng.
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Bốn đệ tử giành bốn vị trí mạnh nhất môn phái luận võ, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, Thiết Cốt Phái có thể làm được điều này không phải là chuyện ngẫu nhiên.”
“Hơn nữa...”
Ngải Thượng Nghễ ngừng một lúc rồi trầm giọng nói:
“Linh Tuyền Tông bị Thiết Cốt Phái diệt tông luôn rồi.”
“Cái gì?”
Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng kinh ngạc nói.
Hai người mấy ngày nay bế quan tu luyện, vì thế tin tức bên ngoài chỉ dừng lại ở chuyện Thiết Cốt Phái giành được quán quân môn phái luận võ mà thôi.
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Quân Thường Tiếu một mình lên Linh Tuyền Sơn giết Vi Nhất Hỉ, Vi Nhất Nộ và hơn ba mươi đệ tử, sau đó phóng hỏa đốt Linh Tuyền Tông thành tro tàn phế tích.”
“Đây đúng là chuyện giật gân nha!”
Ngải Thượng Phòng trợn mắt nói.
Ngải Thượng Khắc nói:
“Linh Tuyền Tông có hậu thuẫn là Thánh Tuyền Tông, Thiết Cốt Phái tiêu diệt Linh Tuyền Tông khác gì chuốc họa vào thân đâu chứ.”
Ngải Thượng Phòng tiếp lời:
“Chưa nói đến Thánh Tuyền Tông, theo ta thấy liên minh Bách Tông chưa chắc sẽ bỏ qua cho Thiết Cốt Phái. Liên minh vốn có quy định cấm thành viên trong liên minh tàn sát diệt môn lẫn nhau.”
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Hôm qua Tấu minh chủ đã tổ chức hội nghị ở lầu Tinh Nguyệt để bàn bạc về chuyện trừng phạt Thiết Cốt Phái rồi.”
“Phặt phặt….!”
Một con chim bồ câu đưa tin bay đến đậu trên mặt bàn. Chân bồ câu quấn một ống tre nhỏ.
Ngải Thượng Nghễ rút ống tre, nói:
“Tin tức từ thành Thanh Dương tới rồi.”
Vừa mở thư mặt ra, sắc mặt hắn liền cứng đơ, ánh mắt hiện lên đầy sự kinh ngạc.
“Gia chủ, có chuyện gì vậy?”
Ngải Thượng Phòng nói.
Ngải Thượng Nghễ đặt thư xuống bàn, Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng đi đến, sau khi đọc xong trên một cùng một biểu cảm đầy sự ngạc nhiên.
Trên thư chỉ viết vài chữ, nội dung là: Chưởng môn Thiết Cốt Phái dùng hai chưởng đánh trọng thương môn chủ Trường Đao Môn.
“Hai chưởng đánh trọng thương Võ Đồ cửu phẩm Thân Thông sao?”
Ngải Thượng Phòng kinh ngạc nói:
“Vậy chưởng môn Thiết Cốt Phái lẽ nào là tên Võ Sư đâu chứ?”
Ngải Thượng Khắc nhớ lại lần trước cùng Quân Thường Tiếu giao đấu, thần sắc ngưng trọng, nói:
“Chả trách tốc độ của hắn nhanh đến thế, hóa ra là Võ Sư cảnh.”
Tốc độ của Di Lưu Tàn Ảnh (Hoan Ảnh Bộ) đến hôm nay vẫn còn chưa in sâu trong tâm trí của hắn. Mỗi lần hắn nhớ lại, bất giác lạnh hết sống lưng. Nếu lúc đó Quân Thường Tiếu có sát ý thì hắn đã sớm bị giết chôn xác dưới mồ rồi.
Ngải Thượng Nghễ trầm mặc một chút rồi nói:
“Thiết Cốt Phái đúng là sâu không thể lường được nữa rồi.”
Lúc mới đầu khi Ngải Thượng Khắc bị đánh bại, hắn lửa giận đầy trời, thiếu chút nữa nhịn không được chiêu binh bãi mã đến báo thù Thiết Cốt Phái.
Hiện tại thì sao?
Thái độ của hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tiêu diệt Linh Tuyền Tông!
Đánh trọng thương môn chủ Trường Đao Môn!
Điều này đã chứng minh Quân Thường Tiếu không phải loại người đơn giản.
Ngải gia vốn là người làm ăn kinh doanh, rất coi trọng dĩ hòa vi quý, Thiết Cốt Phái gần đây làm cho người khác phải nghiêng đầu bái phục, Ngải gia tự nhiên cần phải thận trọng đối đãi.
Ngải Thượng Khắc nói:
“Gia chủ, môn phải như thế này, Ngải gia tốt nhất có thể kết giao thì kết giao, nếu không kết giao được thì cũng không thể kết oán.”
“Ngươi nói có đạo lý.”
Ngải Thượng Phòng tán đồng ý kiến.
“Không xong rồi.”
Đúng lúc này một gia nhân chạy vào, vội vội vàng vàng nói:
“Chưởng môn, các vị lão gia, có người đến làm loạn ở cửa hàng dược liệu của chúng ta”
Ngải gia ở thành Hồ Dương tính ra đã làm ăn hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên có người dám đến cửa hàng Ngải gia làm loạn.
Ngải Thượng Nghễ trầm giọng nói:
“Chuyện là thế nào?”
Gia nhân vội vàng đáp:
“Có một người tự xưng là chưởng môn Thiết Cốt Phái, hắn đã đả thương mấy cận vệ võ giả của cửa hàng dược liệu chúng ta rồi. ”
“Cái gì?!!”
Ngải Thượng Khắc và Ngải Thượng Phòng há miệng nói.
Vừa rồi bọn hắn còn đang bàn bạc về Quân Thường Tiếu, đang nói có thể kết giao thì kết giao, không thể kết giao thì cũng không nên kết oán, thế vậy mà hiện tại tên đó lại trực tiếp đến cửa hàng dược liệu làm loạn, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
“Đi xem thử.”
Ngải Thượng Nghễ đứng dậy đi ra.
Trước của tiệm dược liệu có một đám võ giả vây quanh, lúc thì chỉ chỉ trỏ trỏ vào trong cửa hàng dược liệu, lúc lại quay ra hai mặt nhìn nhau bàn tán xôn xao.
“Không sai, người đó chính là chưởng môn Thiết Cốt Phái.”
“Quái lạ, hắn không đang ăn no ngủ kĩ ở Thiết Cốt Phái, sao tự nhiên lại chạy đến thành Hồ Dương làm gì vậy nhỉ?”
“Ngải gia ở thành Hồ Dương, tính ra cũng đã tồn tại hơn trăm năm, trước chưa từng có ai dám đến cửa hàng dược liệu của họ làm loạn, chưởng môn Thiết Cốt Phái này đúng là có cái lá gan to ngộp trời mà.”
“Ta thấy đã có người đi vào thông báo cho Ngải gia rồi, sắp có kịch hay để xem rồi đây.”
“Đến rồi, đến rồi, Ngải gia chủ và các trưởng lão đến rồi kìa!”
Có người hét lên.
Các võ giả cùng lúc quay đầu, nhìn thấy Ngải gia chủ và hai vị trưởng lão hùng hùng hổ hổ đi đến, mặt mày đầy sự nghiêm túc.
“Soạt!”
“Soạt!”
Ba người nhà Ngải gia đi vào cửa hàng dược liệu, một võ giả của Ngải gia ôm bụng nằm dưới đất, có thể nhìn ra hắn bị đánh đến nỗi không thể đứng dậy được.
“Ngải trưởng lão.”
Đột nhiên một tiếng nói phát ra từ phòng khách:
“Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Quân Thường Tiếu bắt chéo hai chân, trưởng quầy Mã Chính đang đứng ôm mặt ở bên cạnh. Chân và bụng hắn đang run cầm cập bởi vì Thanh Long Thế Đao đang đặt trên cổ hắn, chỉ cần di chuyển một chút thì đầu hết lập tức sẽ rơi khỏi cổ.
Ánh mắt Ngải Thượng Nghễ tối lại.
Thuộc hạ và trưởng quầy đều bị đúng thành cái dạng này, thật là ức hiếp người quá đáng.
Ngải Thượng Khắc trầm giọng nói:
“Quân chưởng môn, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Quân Thường Tiếu nhìn Mã Chinh đang run rẩy bên cạnh một cái rồi đáp:
“Bổn tọa đến quý cửa hàng để cùng Ngải gia các ngươi bàn chuyện làm ăn lớn, bất quá trưởng quầy lại sai người bắt ta lại, do đó tình thế bắt buộc không thể bó tay chịu trói được.”
Nghe đến đây, ba người Ngải Thượng Nghễ liền hiểu ra.
Ngải Thượng Khắc chắp tay nói:
“Quân chưởng môn, có chuyện gì thì từ từ nói, đầu tiên xin bỏ đao xuống đã.”
Nếu chưa nghe qua chuyện Quân Thường Tiếu đánh trọng thương môn chủ Trường Đao Môn, Ngải gia chắc chắn sẽ không ôn hòa như vậy.
Quần Thường Tiếu thu đao về, nói:
“Nếu như ai cũng biết giữ hòa khí như trưởng lão đây thì chuyện đã không đi đến bước này.”
“Phịch!”
Mã Chinh đã không còn cảm giác tử thần chào hỏi, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, mồ hôi trên trán tuôn chảy.
Võ giả bị thương được khiêng đi, trưởng quầy Mã Chinh cũng được dìu đi, trong tiệm tất cả chỉ còn lại ba người Ngải gia và Quân Thường Tiếu.
Bốn người ngồi trong nhà khách, không khí hiển nhiên có khó xử.
Ngải Thượng Nghễ đè nén cảm giác không thoải mái, mở miệng nói:
“Quân chưởng môn là muốn cùng Ngải gia chúng ta bàn chuyện làm ăn sao?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Một vụ làm ăn lớn.”
“Muốn làm ăn cái gì?”
Ngải Thượng Nghễ hứng thú hỏi.
Trời cao đất rộng, làm ăn là chuyện lớn – Đây là tôn chỉ từ trước đến nay của Ngải gia.
Quân Thường Tiếu đặt một tờ giấy trên bàn rồi nói:
“Những dược liệu viết trên giấy, Ngải gia các ngươi có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”
Ngải Thượng Nghễ và hai vị trưởng lão nhìn nhau sau đó cầm tờ giấy lên. Những dược liệu viết trên giấy có khoảng mười hai loại, có loại thường thấy cũng có loại hiếm có.
“Quân chưởng môn.”
Ngải Thượng Nghễ ngẩng đầu nói:
“Ngài xác định có bao nhiêu lấy bao nhiêu chứ?”
Từ ánh mắt của Ngải gia chủ, Quân Thường Tiếu có thể nhìn ra được dược liệu mà hắn cần, Ngải gia chắc chắn có không ít, hắn cũng vô cùng nghiêm túc đáp:
“Không sai, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”
Ngải Thượng Nghễ nói:
“Quân chưởng môn, nói đơn giản là loại dược liệu hiếm gặp Đế Hoa Diệp, Ngải gia ta có hơn hai trăm gốc, nếu mua hết thì giá cả thật không rẻ.”
Hơn hai trăm gốc?
Quân Thường Tiếu trong lòng như có sóng vỗ.
Dược liệu luyện chế Toàn Khí Đan tổng cộng có ba loại, có hai dược liệu tương đối dễ tìm, chỉ có Đế Hoa Diệp rất khó tìm. Ngải gia lại tích trữ hơn hai trăm gốc. Nếu mua hết thì sẽ luyện được hơn hai trăm viên Toàn Khí đan.
“Mua hết.”
Quân Thường Tiếu không do dự nói.
Để có đủ dược liệu làm bốn loại đan dược này, dù cho hắn có phải đập nồi bán sắt, tán gia bại sản thì cũng phải mua cho bằng được.
Ngải Thượng Nghễ bấm tay, híp mắt tính nhẩm, nói:
“Quân chưởng môn, những dược liệu trên giấy viết nếu ngài mua hết thì ít nhất mất mười vạn lượng.”