"Bên trong hình như có đồ gì đấy, Truy nhi nói con nhất định sẽ thích." Thôi Quý phi cười không ngớt, hiển nhiên là biết rõ Phó Minh Hoa muốn hỏi chuyện gì rồi nên trực tiếp nói ra luôn.
Chỉ là Phó Minh Hoa cảm thấy có chút rất không thích hợp, khi Thôi Quý phi nói xong lời này, trong ánh mắt giống như có gì đó khác lạ, nàng nghĩ tới nghĩ lui, "Tạ thị" đã chết, hôm nay mình cũng không có cái gì đáng phải để mẹ con họ mưu đồ.
Nàng bày mưu tính kế cho Thôi Quý phi, bất quá chỉ để thoát khỏi kết cục trong giấc mơ mà thôi.
"Nương nương là nói, cái hộp tinh xảo mà Lỗ thị lưu lại?"
Thôi Quý phi đã nói trực tiếp ra như vậy rồi, nên Phó Minh Hoa cũng sẽ không vòng vo với bà nữa: "Cái hộp này thật sự quá quý trọng, Minh Hoa không dám nhận."
"Truy nhi bỏ vật gì vào trong hộp, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng Nguyên Nương này, cái hộp này là do Lỗ thị làm ra, là một món đồ thủ công cực kỳ quý hiếm, đừng nói gỗ đàn hương giáng hương hoàng này đáng giá ngàn vàng, dù là tay nghề khéo léo của Lỗ thị, cũng đáng để con nhận lấy." Thôi Quý phi thấy nàng định nói, không khỏi chuyển đề tài: "Thành thật mà nói, ta với mẫu thân con cũng coi như là bạn cũ chốn khuê phòng, giữa hai nhà còn kết duyên tần tấn, con và Truy nhi cũng coi như có quan hệ, nếu như rỗi rãnh, thì thường tiến cung tâm sự với ta nhé."
"Nương nương..."
Phó Minh Hoa há miệng, Thôi Quý phi liền vỗ vỗ tay nàng: "Được rồi. Việc này nghe ta, huống chi," Thôi Quý phi ngừng một chút mới mỉm cười: "Chuyện vận mệnh này, vô cùng kỳ diệu, lúc này ở trên tay con, nói không chừng đến lúc đó quanh đi quẩn lại, lại quay trở về trên tay hắn."
Bà có ý gì đó, nhưng Phó Minh Hoa nghe mà tim đập mạnh, lập tức cảm thấy túi thơm bên hông quý trọng nghìn cân rồi.
Thôi Quý phi nói lời này là có ý gì? Nàng đang muốn hỏi, Thôi Quý phi lại chỉ một ngón tay xuống lầu: "Xem kìa, Truy nhi đến rồi."
Phó Minh Hoa cúi đầu nhìn theo hướng Thôi Quý phi chỉ, hắn mặc trường sam cổ tròn màu tím, bên hông thắt đai lưng ngọc màu vàng, ngửa đầu nhìn lên lầu các trên Bồng Lai Các, Phó Minh Hoa trông có vẻ bình tĩnh, nhưng hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cảm giác nghiêm túc cùng kiêu ngạo bỗng nhiên biến mất hơn phân nửa, lộ ra một chút nhanh nhẹn của thiếu niên.
Dưới lầu Tĩnh cô cô đến gọi, Thôi Quý phi nhân cợ hội rời khỏi, Phó Minh Hoa sững sờ trong chốc lát, cảm thấy không ổn cũng muốn đi theo xuống dưới, Yến Truy đã lên trên lầu, nhìn thấy động tác của Phó Minh Hoa, hai tay mở rộng ra một tay chống tường một tay vịn vào lan can, ngăn Phó Minh Hoa ở giữa thang lầu.
"Nguyên Nương." Hắn mỉm cười gọi tên Phó Minh Hoa, trước kia không cảm thấy gì, chỉ cho là thủ đoạn thân cận của hắn, lúc này nghe hắn gọi, cùng với hành động của hắn, cộng thêm những gì Thôi Quý phi ý ám chỉ khi nãy, nàng thông minh như vậy, như thế nào lại không rõ?
"Đi đâu mà gấp gáp như vậy?"
Tay hắn chống lên tay vịn cầu thang, chậm rãi đi lên, càng tới gần, khí thế càng bức người, hắn tới bậc thang cuối cùng thì dừng lại, đứng bất động.
"Ta đã cho người pha trà."
Yến Truy mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng: "Nàng thích trái cây điểm tâm gì không?"
Phó Minh Hoa bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm, lúc này nàng rốt cuộc đã nhìn ra, Thôi Quý phi là hợp mưu với Yến Truy, cố ý lừa nàng tiến cung.
Hai mẹ con gian trá cáo già này, trước là cố ý dùng hộp gỗ Lỗ thị dụ nàng cắn câu, làm cho nàng phát hiện chiếc khăn này, sau đó nàng tự nhiên sẽ cảm thấy khăn này là tai họa, sẽ muốn tiến cung.
Trong nháy mắt Phó Minh Hoa nhớ tới ngày đó ở trên Thủy các vườn nuôi thú Thần Đô, Yến Truy giả vờ thành dáng vẻ hơi thở mong manh lừa nàng mắc câu, lúc bị vạch trần cũng không xấu hổ, sắc mặt nàng lúc xanh lúc trắng, có một số chuyện Yến Truy không hề giấu giếm nàng chút nào, thái độ kỳ lạ.
Là nàng bất cẩn!
Nàng bị giấc mơ ảnh hưởng, một lòng muốn gả cho một phu quân có phẩm tính cao thượng, tính tình ôn hòa, có thể tương kính như tân với nàng, có thể cho nàng một ít thể diện, dù là không nắm quyền.
Cho nên nàng có dục vọng, muốn cầu Thôi Quý phi một hứa hẹn, liền rơi vào bẫy của Yến Truy.
"Điện hạ muốn làm gì?"
Phó Minh Hoa hất cằm, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yến Truy.
Nếu như Thôi Quý phi và Yến Truy xem nàng đã không có mẫu thân, ở Phó gia không được sủng ái, liền muốn đưa nàng làm thiếp làm đồ chơi.
Yến Truy rất nhanh phát hiện vẻ lãnh đạm lộ ra trong ánh mắt Phó Minh Hoa, hắn nhíu chặt mi tâm, khi Phó Minh Hoa cho là hắn rất có thể sẽ bởi vì thái độ ngang ngược của mình mà không vui, thế nhưng hắn lại cười bước lên phía trước, Phó Minh Hoa lui về phía sau mấy bước, vòng eo tựa ở trên lan can, lại không thể lui, hai tay Yến Truy mở ra chống lên hai bên lan can được chạm khắc bên cạnh, ánh mắt híp lại:
"Nguyên Nương," vẻ mặt hắn có chút nguy hiểm, "Trốn cái gì? Ta chỉ là muốn nàng ngồi bồi ta một chút."
Hắn nói xong, nhìn ánh mắt cảnh giác của Phó Minh Hoa, khuôn mặt càng gần nàng hơn, nhìn cái cằm nàng chống đỡ lấy cổ, muốn quay mặt đi, ngữ khí Yến Truy có chút ủy khuất:
"Biết nàng đến, ta còn bỏ việc đến đây, sao thấy ta liền muốn trốn?"
Giọng nói Yến Truy có chút phàn nàn đơn thuần của thiếu niên, động tác Phó Minh Hoa ngừng lại, gần như muốn cười lạnh thành tiếng.
Vị Tam hoàng tử này tâm cơ sâu không lường được, lại quen lừa gạt nàng, nàng nhịn lại nhịn, mới nói khẽ: "Điện hạ cuối cùng muốn làm gì?"
"Nàng thông minh như vậy, nhất định biết rõ." Yến Truy mỉm cười, rũ mắt nhìn nàng, trên người thiếu nữ mang theo mùi thơm thanh nhã, rõ ràng tuổi còn nhỏ, mà cứ muốn làm ra dáng vẻ già dặn, hắn duỗi ngón tay muốn hất mái tóc mềm mượt đang rủ xuống má nàng, Phó Minh Hoa nghiêng đầu muốn tránh đi:
"Ta không biết."
"Nàng nhất định biết rõ."
Yến Truy nhìn nàng, Phó Minh Hoa trầm mặc một lát: "Hộp gỗ Lỗ thị là Điện hạ tặng?"
Hắn thờ ơ gật đầu, mỉm cười, rõ ràng hai người cách nhau rất gần, nhưng tâm tư hắn lại ẩn sâu như thế.
"Điện hạ muốn làm gì?"
Nàng lại hỏi một lần, vẻ mặt Yến Truy dần dần trở nên nghiêm túc, Phó Minh Hoa cau mày nhìn hắn chằm chằm: "Điện hạ còn để khăn gấm trong hộp."
Phó Minh Hoa cho rằng Yến Truy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, lại không nghĩ rằng Yến Truy buông bàn tay đang chống lên lan can bên trái ra, thân thể tránh ra một chút, làm ra tư thế xin mời, hiển nhiên là ra hiệu cho nàng ngồi rồi nói sau.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, thay vì xấu hổ trong tư thế như vậy, không bằng ngồi rồi nói tiếp.
Nàng thức thời không có chạy mất, trong lòng Yến Truy thầm tiếc nuối, lại cảm thấy thật sự là càng nhìn càng thích, hắn mỉm cười, thu tay lại, theo bước chân nàng đi tới bàn ngồi xuống.
"Ta biết nương nương có ý với Ngụy nương của Trụ Quốc Công Phủ." Một khi cách Yến Truy một cái bàn, trong lòng nàng an tâm một chút, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Yến Truy không có lên tiếng, mà chỉ bưng nước trà, gật gật đầu ra hiệu nàng tiếp tục nói.
"Ta chỉ cầu trong tương lai lúc định hôn sự, nếu được Điện hạ và nương nương thành toàn, thật sự vô cùng cảm kích."
Yến Truy đặt chén trà xuống, ánh mắt rơi vào mép chén, vẻ mặt cười mà giống như không cười: "Vậy nếu ta thành toàn cho nàng, ân tình này làm sao nàng trả?"
Nụ cười bên khóe miệng Yến Truy có chút lạnh lùng, ánh mắt lợi hại, giống như con sói đang nhìn chằm chằm con mồi: "Nhưng ta muốn cũng không phải là cái này, Nguyên Nương, trong lòng nàng hiểu mà."