Hai đầu lông mày Âm Lệ Chi trông vô cùng hung ác nham hiểm, nàng ta hiếm khi bị chọc giận như vậy, lúc này nghĩ lại, cảm thấy tim mình như nghẹn lại.
"Ta chỉ là nuốt không trôi cơn giận này, Tiết Đào sủng ai không được, lại cố tình đi sủng cái con ti tiện bại hoại đó." Bởi như vậy, chẳng phải nàng ta còn không bằng một nha hoàn sao?
"Không thể dạy quy củ." Trị phần ngọn mà không trị tận gốc, hành hạ Triệu thị, lại không giải quyết được hậu hoạn, Tiết Đào sẽ càng hận nàng ta hơn.
Phó Minh Hoa lắc đầu, trong mắt Âm Lệ Chi lóe lên vẻ tàn độc, hiển nhiên là đã có chủ ý.
Đôi phu thê này chỉ sợ khó thành giai ngẫu, ngược lại muốn thành oán lữ.
Đáng tiếc bốn dòng họ này gả nữ nhi, từ trước đến nay đều là lấy lợi ích của gia tộc làm đầu, tình huống hôm nay, Phó Minh Hoa cũng bất lực.
An ủi Âm Lệ Chi hai câu, thẳng đến khi nhắc đến tiệc thưởng sen vào tháng sáu, trên mặt nàng ta mới có chút ý cười.
Ngồi nửa ngày ở Trường Nhạc Hầu phủ, Phó Minh Hoa mới tiễn nàng ta trở về.
Buổi tối Phó ma ma nhớ tới cảnh ngộ của Âm Lệ Chi, không khỏi thở dài, chỉ sợ là nhớ tới Tạ thị lúc trước.
Giang ma ma nghe mà thương tiếc cho nàng, không khỏi nói: "Âm cô nương dù có không tốt, cũng đã gả cho Thế tử Định Quốc công phủ, còn cô nương chúng ta, sau này còn không biết dựa vào đâu."
Phó ma ma nghe bà nói như vậy, liền thở dài, không lên tiếng.
Buổi chiều khi đi thỉnh an Bạch thị, Bạch thị liền hỏi Phó Minh Hoa: "Âm thị tới tìm ngươi có chuyện gì?"
Lần trước sau khi Phó hầu gia lưu Phó Minh Hoa lại nói chuyện, Bạch thị liền thu liễm đi rất nhiều, đoán chừng là sau lưng bị Phó hầu gia mỉa mai qua, tuy rằng không cho Phó Minh Hoa sắc mặt gì tốt, nhưng cho dù trong lòng có ghét thì trên mặt cũng không dám biểu hiện ra.
Hôm nay Âm Lệ Chi vừa đến tìm Phó Minh Hoa nói chuyện, Bạch thị mấy lần phái người đi mời Âm Lệ Chi tới đây chơi, Âm Lệ Chi cũng đều phớt lờ bà ta.
Lúc trước khi nàng ta chưa xuất giá, Âm thị xuất thân từ bốn dòng họ đã ở trên cơ Trường Nhạc Hầu phủ. Hôm nay sau khi xuất giá là phu nhân Thế tử Định Quốc công phủ, vừa gả vào Tiết gia liền được Hoàng Thượng phong Cáo Mệnh, địa vị cũng không hề thấp hơn Bạch thị.
Bạch thị vừa nghĩ đến đã thấy không vui, một tiểu nha đầu hôm nay còn dám bò lên trên đầu bà ta, đã vậy bà ta còn phải vui vẻ.
Bà ta sầm mặt chờ Phó Minh Hoa trả lời, mấy người Chung thị và Thẩm thị cũng đều dựng thẳng lỗ tai, Phó Minh Hoa liền nói:
"Chỉ nói là đã nhiều năm không gặp, muốn nói chuyện với con."
Bạch thị đương nhiên rất bất mãn với câu trả lời này: "Có chuyện gì mà không thể nói cho người khác biết?"
Phó Minh Hoa không nhịn được liền cúi đầu mỉm cười: "Bất quá chỉ là nói chuyện phiếm, về phần tại sao Thế tử phu nhân chỉ tìm mình con nói chuyện, có lẽ tổ mẫu phải hỏi nàng mới phải."
Bạch thị mặt lạnh, nặng nề thở một hơi.
Từ trong phòng Bạch thị đi ra, Phó Minh Hoa mới ra cửa viện, sau lưng liền truyền đến tiếng Chung thị gọi:
"Nguyên Nương, xin dừng bước."
Phó Minh Hoa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chung thị vội vã đuổi tới, sau lưng còn đi theo đám người Phó Minh Nguyệt.
Chung thị dặn dò mấy nữ nhi tạm thời trở về trước, mình thì đi đến trước mặt Phó Minh Hoa, thở sâu mấy hơi, sửa sang lại vạt áo một phen, sau khi hơi thở bình ổn mới đi về phía Phó Minh Hoa:
"Nguyên Nương, Tam thúc mẫu đã lâu không nói chuyện với con, không bằng chúng ta vừa đi vừa nói nhé?"
Không có chuyện gì không vào điện tam bảo, trong Trường Nhạc Hầu phủ này, Thẩm thị rất sợ tương lai không có chỗ nương tựa, cho nên luôn dính lấy Bạch thị.
Lúc trước Tạ thị luôn giống như người ngoài, đối với bất kỳ chuyện gì của Trường Nhạc Hầu phủ đều thờ ơ lạnh nhạt, chẳng quan tâm.
Cho nên Bạch thị mới nắm chặt quyền hành của Hầu phủ, không chịu giao quyền cho đám con dâu. Duy chỉ có Chung thị này, là đóng cửa sống cuộc sống của mình, trong giấc mơ Chung thị ngoại trừ con cái của mình, đối với việc khác đều một mực bỏ qua.
Trong giấc mơ, Chung thị không giống như Bạch thị, Thẩm thị trong Phó phủ bỏ đá xuống giếng với "Phó Minh Hoa", nhưng cũng chưa từng vươn tay giúp đỡ "Phó Minh Hoa".
Mà từ sau khi "Tạ thị" chết đến hiện tại, Chung thị quả thực cũng giống như trong giấc mơ, không xía vào bất kỳ việc gì, cho dù Phó Minh Hoa bị Bạch thị làm khó dễ cũng được, hoặc là Thôi Quý phi có ban thưởng cũng thế, Chung thị không giúp đỡ cũng không ghen ghét.
Ngược lại không biết một người như vậy, tại sao lại bỗng nhiên gọi mình.
Phó Minh Hoa khẽ gật đầu, nhìn Chung thị đi gần tới phía nàng, kéo tay nàng thân mật nói:
"Nguyên Nương, lần trước Quý phi nương nương thưởng cho con mấy thớt vải Khổng Tước, mắt thấy hôm nay cũng đã gần tháng sáu, quần áo con may xong chưa?"
Chung thị cười không ngớt, hỏi một tiếng: "Khi ta xuất giá, nhà mẹ đẻ ta cho ta một Tú Nương đến từ Tô Châu, tay nghề vô cùng tốt, còn biết thêu hoa hai mặt, nếu chưa may xong, ta bảo nàng tới đây cho con nhìn một cái? Nếu vừa ý, liền ở lại chỗ của con."
Lúc này đã là cuối tháng năm, quần áo chuẩn bị cho tiệc thưởng sen cũng sớm đã chuẩn bị hai bộ.
Huống chi trù nương, tú nương của Tạ gia đều có đầy đủ, tay nghề còn tốt hơn nhiều so với người của Chung thị.
Trong lòng Chung thị chỉ sợ cũng là cân nhắc, lúc này nhắc tới, sợ là thả con tép, bắt con tôm, có lời muốn nói.
"Đa tạ Tam thúc mẫu quan tâm, nhưng quần áo đã chuẩn bị thỏa đáng, không biết Tam thúc mẫu nhắc tới tiệc thưởng sen này, thế nhưng là có chuyện gì?"
Phó Minh Hoa hỏi một tiếng, Chung thị liền thở dài:
"Ba muội muội của con tuổi cũng không còn nhỏ, nhất là Thất tỷ, cũng không nhỏ hơn con bao nhiêu, đã đến tuổi có thể đàm hôn luận gả rồi."
Lần này Thôi Quý phi tổ chức tiệc thưởng sen cũng không phải là yến hội gì khác, phu nhân tham dự cũng không ít người.
"Ý của ta, là con có thể thay ta xin một ân điển hay không, dẫn theo Thất muội muội của con cùng đi."
Trong bữa tiệc lần này của Thôi Quý phi, Bạch thị cũng nhận được lời mời, chỉ là bởi vì địa vị hôm nay của Trường Nhạc Hầu phủ không bằng trước kia, cho nên Bạch thị chỉ chuẩn bị dẫn Phó Minh Hà đi thôi.
Mà Phó Minh Hoa là bởi vì Thôi Quý phi nhắc tới, Phó gia cũng không dám bỏ nàng lại trong phủ, nhưng mấy tiểu nương tử còn lại thì khó mà nói.
Mặc dù trong lòng Chung thị oán hận Bạch thị bất công Phó Minh Hà, nhưng dưới tình huống như vậy Chung thị cũng không muốn nữ nhi của mình bị bỏ lại trong tình huống này.
Cho nên sau khi nói xong lời này, vẻ mặt cầu khẩn nhìn Phó Minh Hoa, đang chờ nàng trả lời.
"Tam thúc mẫu biết rõ yêu cầu này có chút quá mức, nhưng xin con xem phân thượng tình tỷ muội, giúp ta một tay. Nếu thành công, Tam thúc mẫu cả đời nhớ ân tình của con, nếu không thành, ta cũng không dám quên con."
Chung thị nói xong, Phó Minh Hoa liền suy nghĩ một chút:
"Sau khi Âm tỷ tỷ gả vào Định Quốc công phủ, vẫn chưa vào cung gặp nương nương, ngày mai con cho người mang phong thư cho nàng, được hay không thì phải dựa vào vận may của Thất muội muội rồi."
Nghe xong lời này, Chung thị gật đầu cảm tạ nàng.
Đợi Chung thị rời đi, Bích Thanh nhịn không được nói: "Cô nương cần gì phải quản bà ấy? Những năm nay cũng không thấy bà ấy tới nói giúp cô nương được một lời."
Phó Minh Hoa nhìn Bích Vân bên cạnh, Bích Vân cũng là vẻ mặt vẻ không hiểu.
Nàng lắc đầu, "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
Thôi Quý phi lần này thiết yến, người tìm cách muốn đi khẳng định không ít, đầu cơ trục lợi cũng không chỉ có một mình nàng.
Nhưng Phó Minh Hoa từ trước đến nay cũng không phải người nhiệt tình, nàng lần này đồng ý với Chung thị, đúng là có nguyên nhân.