Chương 10: Lưu Oanh (2) Vô luận là thời khắc nào, nơi đây cũng luôn luôn là một trong những địa phương náo nhiệt nhất của thủ đô, và cũng rất thích hợp cho những người thích sống về đêm. Đương nhiên, khi đến chơi tại đường Bất Dạ, người ta phải có khá nhiều tiền trong túi mới được, vì giá cả nơi đây tương đối cao. Những hạng người đến đây chỉ với mục đích ngắm thưởng mỹ nữ giống như Vân Thiên thì quả thật rất hiếm.
- Chàng đẹp trai, đến đây chơi nhé?
Một người phụ nữ xinh đẹp lả lướt, khuôn mặt hồng hào, mặc chiếc váy ngắn, đang đứng tựa cửa và ném sang phía Vân Thiên một cái liếc mắt thật sắc xảo. Vân Thiên theo phản xạ tự nhiên liền dừng ánh mắt ở trên bộ phận gợi cảm mà người phụ nữ ấy đã cố tình phơi bày cho thiên hạ chúng nhân xem. Thứ tốt mà không xem thì chẳng thà đừng xem còn hơn. Đây cũng chính là một trong những nguyên tắc đối nhân xử thế của hắn, và cũng là một điều thực tế rất trọng yếu.
Ngọn đèn hồng từ trên cao tỏa chiếu ánh sáng bao trùm lấy thân thể cô ta, khiến cho cô ta trở nên rất thánh…………e hèm, dâm đãng!
Vân Thiên thoáng hơi động lòng. Tuy nhiên, cái loại “vui chơi” này là cái loại cần phải có tiền, huống hồ chi hắn cũng còn chưa “đói khát” đến nỗi phải đem vị “tiểu huynh đệ” mà hắn đã giữ gìn cẩn thận suốt hơn hai mươi năm để mà sử dụng trên người một cô gái làng chơi thuộc loại rẻ tiền như vậy. Chí ít thì cũng phải là một cô gái bao thuộc một khách sạn cao cấp nào đó mới phải, vì thế, hắn chỉ đành nuối tiếc lắc đầu bỏ qua.
Toàn bộ con đường Bất Dạ đã bị những căn phòng trọ dã chiến của các cô gái làng chơi chiếm hết phân nữa, phần còn lại thì đa số là những cơ sở giải trí như các quán ba, quán rượu, quán trà, quán net, quán game, vũ trường, khách sạn, hộp đêm, rạp hát, vân…vân….Dưới ánh sáng của những ngọn đèn nê ông đủ màu đủ sắc, con đường Bất Dạ trông có vẻ rất thần bí, những bộ trang phục mang nhiều sắc thái khác nhau của người đi bộ vẫn qua lại nườm nượp, nam thì đạo mạo bảnh bao, còn nữ thì hàm chứa nét e lệ thẹn thùng, cứ tựa như là muốn che dấu khuôn mặt của mình ở dưới một lớp mặt nạ vậy. Chỉ tiếc là ai nấy cũng đều biết những người tìm đến khu vực này giải trí lại là những hạng người nào, nên dù họ có muốn che dấu cách nào đi nữa thì cũng chẳng qua mắt ai được.
Có một định luật bất thành văn mà các người nhàn hạ trong xã hội đã đúc kết ra được, đó là địa phương nào càng sa đọa bao nhiêu thì lại càng có nhiều mỹ nữ bấy nhiêu. Con đường Bất Dạ này chính là một trong những ví dụ xác thực nhất. Tại đây, mỹ nữ quả là nhiều như mây, nhiều đến nỗi khiến cho Vân Thiên nhìn đến không chớp mắt. Hắn chỉ hận sao cha mẹ không sinh cho mình bốn con mắt để ngắm mỹ nữ cho thật đã.
Mặc dù những cô gái này đều cúi mặt bước đi chậm rãi trên đường phố, nhưng ở trong mắt Vân Thiên thì họ đều là những cô gái xinh đẹp, và hắn cũng không cần quan tâm đến phẩm hạnh của họ làm chi, mà chỉ dõi ánh mắt nhìn theo các cô gái ra ra vào vào không dứt tại các trung tâm giải trí. Những cô gái làng chơi to gan lớn mật thì không ngừng câu dẫn khách qua đường, còn những kẻ đến mua vui thì cũng ngang nhiên cò kè trả giá, tất cả những âm thanh đó hòa quyện lại trên không trung và tạo thành một thứ âm nhạc mang đầy sắc thái tình dục. Ngoại trừ những cô gái làng chơi thuộc giới bình dân đó ra thì còn có những cô gái bao với khí chất cao sang hơn, họ theo khách bước ra từ khách sạn và đến gần những chiếc xe đã chờ sẵn ở trước cửa, sau đó thì cứ từ tốn đặt bờ mông tròn trịa lên chiếc ghế nệm êm ái, và rồi chỉ nghe “vù” một tiếng thì đã rời khỏi con đường Bất Dạ. Vân Thiên thật là hâm mộ những người đàn ông đó, phải chi mình cũng là một phú gia, có xe có ngân phiếu, vậy thì lão tử sẽ có thể tìm được một cô gái bao xinh đẹp mỹ miều và lúc đó thì sẽ tha hồ hưởng thụ cuộc sống xa hoa đầy phấn khích ấy. Chỉ tiếc là khi nhìn lại ví tiền của mình, bao nhiêu mộng đẹp của Vân Thiên lập tức bị vỡ tung thành những mảnh vụng, tựa như những quả bong bóng mỏng manh bị kim châm chích phải.
Vân Thiên đi tới đi lui trên con đường Bất Dạ đến vài lượt thì trống bụng đã kêu loạn cả lên. “Bão noãn tư dâm dục”, câu nói này cho thấy con người ta khi được ấm no rồi thì sẽ nghĩ đến điều dâm dục, vì vậy mà ngay trong lúc này, Vân Thiên đang đói cồn cào nên bao nhiêu dục vọng của hắn đều như nước thủy triều thoái lui về đại dương mênh mông – không được, phải kiếm nơi nào giải quyết cái bao tử đã. Hắn cảm thấy kỳ quái, sao đường phố có vẻ ít người thế nhỉ. Nhìn lại đồng hồ thì mới chỉ có hơn 11 giờ, thông thường thì vào khoảng giờ này mới chỉ là lúc mở cửa buôn bán của các cửa tiệm mà thôi.
Thời tiết lúc này có vẻ oi bức nóng nực, Vân Thiên có dự cảm như là sắp sửa có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hắn cũng lập tức bỏ qua và không suy nghĩ nhiều nữa.