Kỳ thật Lý Ngang cũng không phải là loại "ngưu phẩn" (phân bò), gia thế của gã, tư chất, vũ kỹ, tướng mạo đều nổi bật hơn so với đám người cùng tuổi, bất quá đối với Vân Thiên mà nói, loại người hắn nhìn không vừa mắt thì dù xuất sắc đến mấy cũng chẳng hơn "phân bò" bao nhiêu.
- Lăng Đế Tư! Ta tìm nàng lâu lắm rồi, may mà được Ái Tình Chi Thần Phàm Khắc Lao Địch Á phù trợ nên ta mới tìm gặp được nàng.
So với dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, biểu hiện lúc này của gã quả là khác biệt nhiều lắm.
Lăng Đế Tư nhíu mày, có cái đuôi phiền phức này bám theo khiến nàng cảm thấy hết sức khó chịu. Mặc dù Lý Ngang ở Học Viện xét về tính cách hay bề ngoài đều rất hoàn mỹ, đặc biệt khiến nhiều thiếu nữ say mê yêu thích, nhưng Lăng Đế Tư đối với gã lại hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Có lẽ là vì Lý Ngang hung hăng càn quấy quá mức, cũng có thể do dáng điệu công tử cao cao tại thượng, ngạo mạn không coi ai ra gì, hoặc là…...Tóm lại, tình cảm là thứ không thể lý giải bằng đạo lý thông thường, lý do đơn giản nhất là: "không thích" – và chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để loại bỏ người theo đuổi.
Chỉ tiếc là Lý Ngang dù chết cũng không chịu từ bỏ, cho dù Lăng Đế Tư đã từng nói thẳng rằng nàng không thích gã. Vì để tránh mặt Lý Ngang trong đợt thực tập khảo thí lần này của Học Viện, Lăng Đế Tư đã cố tình lựa chọn Cách Lâm trấn - một tiểu trấn nhỏ bé xa xôi, thậm chí nàng còn yêu cầu Học Viện giữ bí mật cho mình. Chẳng ngờ vẫn không thể thoát khỏi tên gia hỏa đáng ghét này, không biết gã làm thế nào mà tra ra được.
Lý Ngang làm mặt dày ngồi xuống đối diện với Lăng Đế Tư, vết dầu mỡ trên bàn làm hắn nhăn mặt:
- Lăng Đế Tư, sao nàng lại đến cái tiểu quán bình dân hạ đẳng này mà dùng bữa chứ?
Đại bộ phận thực khách ở trong quán của Tư Ân đều là những bá tánh bình dân và đều làm Sinh Hoạt chức nghiệp, tuy nhiên, thỉnh thoảng cũng có vài chiến sĩ cấp thấp chiếu cố, kể ra thì quán này cũng có chút danh khí ở trong trấn, dù rằng trấn nhỏ không có khả năng so sánh sự phồn hoa với các thành thị lớn. Đối với chủ quán, cửa tiệm của mình bị chê bai là một sỉ nhục lớn, vì vậy mà Tư Ân cảm thấy rất khó chịu, nhưng lão là người sành đời, hiển nhiên là sẽ không biểu lộ ra mặt. Đối phương là ai chứ? Là thiếu gia của A Nhĩ Pháp gia tộc, là đại nhân vật sắp đạt đến đẳng cấp Hoàng Kim Kỵ Sĩ a!
Lăng Đế Tư vốn đang rất ngon miệng thì bị con ruồi này phá rối, liền giận dữ nói
- Lý Ngang kỵ sĩ, hình như đó là tự do cá nhân của ta phải không?
Lý Ngang đang bừng bừng hưng phấn vì gặp được Lăng Đế Tư liền như dẫm phải gai, gã vội nói với giọng hòa hoãn:
- Ta chỉ muốn mời nàng đến tiệm ăn của cao cấp dũng sĩ ở đầu trấn thôi, ta nghĩ nơi đó mới hợp với chúng ta. Phải rồi, nàng cứ gọi thẳng tên ta là Lý Ngang đi.
Lăng Đế Tư đặc biệt chán ghét loại quan niệm giai cấp của hắn, nên lạnh nhạt đáp:
- Lý Ngang kỵ sĩ, ngài muốn đi thì tự mình đi đi, ta không có hứng.
Ở một nơi phân biệt giai cấp nặng nề như Thần Phong đại lục, Lăng Đế Tư cũng có thể coi là một mỹ nữ nổi loạn, tư tưởng không hạn chế trong một khuôn mẫu nào cả, cá tính độc lập, từ nhỏ đã khiến người nhà hết sức đau đầu, muốn có được trái tim của nàng trong tay quả là việc không hề dễ dàng.
Vân Thiên nhìn thấy Lý Ngang ăn phải quả đắng, hắn chỉ hận không thể vỗ tay ăn mừng. Lúc này hắn đã tiêu diệt sạch sẽ bữa sáng trên bàn nên đẩy ghế đứng dậy, thong thả lách qua bên cạnh hai người.
Lăng Đế Tư hoàn toàn không có hứng thú với Lý Ngang, sự chú ý của nàng ngược lại đã chuyển tới Vân Thiên đang bước ngang qua người nàng. A, chính là tên gia hỏa hồi nãy ăn uống nhồm nhoàm trước mặt mình, bây giờ hắn còn rời quán trước cả mình nữa.
Tâm tình thiếu nữ hết sức kỳ quái, mặc dù Lăng Đế Tư chẳng mấy quan tâm đến chuyện người khác đánh giá dung mạo của nàng như thế nào, nhưng vì nàng được vô số người theo đuổi nên tự nhiên sinh ra một thứ cảm giác kiêu hãnh tuyệt đối. Vô luận ở quán ăn trong học viện hay tiệm ăn ở bên ngoài, lúc Lăng Đế Tư dùng bữa thì tất cả nam nhân dù đã ăn xong bữa hay chưa cũng đều cố nán lại để có chút thời gian ngắm nhìn nàng, kể cả có rời đi thì cũng không kìm được phải bước ngang qua chỗ nàng để liếc nhìn thêm một cái. Thế nhưng, thái độ của Vân Thiên đã đả kích niềm kiêu hãnh và tin tưởng của mỹ nhân, trong lòng nàng khó chịu đến mức muốn đuổi theo kéo Vân Thiên trở lại, và hỏi cho biết hắn rốt cuộc có rung động mãnh liệt như những nam nhân khác hay không. Đương nhiên, hành động nóng nảy đó là cực kỳ thiếu sáng suốt, Lăng Đế Tư chỉ đành phải dằn mình lại.
Kỳ thật Lăng Đế Tư đã có chút hiểu lầm Vân Thiên, hắn cũng không phải là không muốn ngắm nhìn nàng, thậm chí hắn còn muốn đến chỗ gần nhất, chiếm lấy vị trí trên cao để ánh mắt dâm tà có thể nhìn thấy toàn bộ thân hình nàng. Nhưng có tên chết tiệt Lý Ngang ở đó, Vân Thiên tự nhận không thể chọc đến gã, nếu bị phát hiện thì e rằng hắn sẽ phải chịu thiệt thòi, nên chỉ đành bỏ đi. Ở Thần Phong đại lục, đến cả một nơi ở mà hắn cũng không có, cho nên bất luận là việc gì có thể gây ra phiền toái thì hắn đều sẽ cố gắng tránh xa.
Lý Ngang thấy Lăng Đế Tư nhìn chằm chằm về phía cửa liền đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy những kẻ bình dân mặc áo vải thô, chẳng biết phía đó có gì hấp dẫn nàng, bất quá hắn biết tính tình cổ quái của nàng nên chỉ nghĩ thoáng qua rồi bình tâm trở lại.