Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 104: Trần Hạo Thật Gan Dạ

Chương 104: Trần Hạo Thật Gan Dạ


Tô Vũ rất bất đắc dĩ, năm nay sát hạch khác xa so với năm ngoái, mặc dù quá trình không khác biệt lắm, nhưng cụ thể thì lại hoàn toàn khác biệt.

"Cẩn thận nếm thử, ngửi và nhấm nháp, cuối cùng viết xuống kết quả, ta cam đoan, kết quả sẽ không vượt qua phạm vi mà các ngươi nắm giữ, ngươi cũng có thể thử viết linh tinh, có lẽ có thể trúng đấy."

Lão Tạ vừa cười vừa nói: "Khai Nguyên tam trọng lại không có chiến lực gì đáng kể, chẳng lẽ các ngươi chuẩn bị trình diễn một trận đấu loạn xị? Nếu muốn như vậy, ta cũng không để ý, trăm người cuối cùng còn đứng vững thì ta coi như các ngươi thông qua sát hạch, thế nào?"

". . ."

Toàn trường im ắng, nói đùa cái gì thế, hiện tại mọi người đánh nhau chính là ẩu đả, kiểm tra mà chính mình bị đánh cho mặt mũi bầm dập rồi ra ngoài, xấu hổ biết bao.

Nếu Lão Tạ nói sẽ không vượt qua phạm vi hiểu biết, mọi người cũng không chậm trễ thêm nữa.

Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí ngửi chất lỏng trước mặt, trong lòng có chút phán đoán, "Hình như là mùi máu Hỏa Đồn. . ."

Hắn hết sức mẫn cảm với huyết dịch, huyết dịch của giống loài khác nhau thì mùi vị cũng khác nhau.

Chủng tộc khác biệt, mà yêu tộc cũng tự có năng lực khác biệt, những điều này đều được thể hiện ra trong máu.

Tô Vũ ngửi một hồi, không cảm nhận được uy hiếp bèn bưng chén lên cẩn thận nếm thử một chút, cảm thụ một thoáng thì rất nhanh đã có đáp án.

"Máu Hỏa Đồn như thường, tương ớt, nước, mỡ bò. . ."

Tô Vũ cấp tốc viết ra đáp án, các thí sinh khác cũng bắt đầu lần lượt nếm thử, đã có người điền đáp án, có người còn đang do dự có nên nếm thử hay không, lại lo lắng nếm thì sẽ xảy ra vấn đề.

"Phân phối thời gian của các ngươi thật hợp lý!" Thanh niên giám khảo mở miệng lần nữa, lạnh lùng nhắc nhở: "Ai đã viết xuống câu trả lời không cần chờ người khác, về phía sau tham gia sát hạch Khai Nguyên tam trọng trở lên!"

Lời anh ta vừa nói ra, không ít học viên cấp tốc đứng dậy.

Tô Vũ cũng ở trong đó, hắn lo lắng tiếp theo sẽ có lúc bị hạn chế thời gian, không kịp sát hạch các bộ môn khác.

Một tầng lớn như vậy trước đó Tô Vũ còn tưởng rằng chỉ có một không gian, kết quả sau tường còn có một nơi thi riêng nữa.

Tô Vũ mau chóng tiến vào trường thi bên trong, Lão Tạ cùng với nữ lão sư từ Dục Cường thự và người của Trấn Ma quân cũng đi theo đến đây.

. . .

Trong trường thi phía sau.

Hiện tại tổng cộng có hơn 30 người.

Những người này đều là Khai Nguyên tam trọng trở lên, dĩ nhiên, cũng không ít gia hỏa Khai Nguyên tam trọng trở lên bây giờ còn đang đánh vật với việc phân rõ chất lỏng ngoài kia.

"Khai Nguyên tứ trọng ngũ trọng, mở khiếu huyệt trên tai, thính lực tăng lên!"

Lão Tạ cười híp mắt đi tới phía trước, "Các ngươi chẳng qua là Khai Nguyên, còn chưa đi lên chiến trường, Đại Hạ phủ cũng sẽ không yêu cầu các ngươi quá đáng, thế nhưng nếu đạt đến tứ trọng ngũ trọng, yêu cầu cơ bản vẫn phải làm được."

"Cẩn thận lắng nghe. . ."

Lão Tạ nhắc nhở một câu, mọi người vội vàng nghiêng tai nghe ngóng, giờ phút này, trong trường thi giống như có người đang nói chuyện, thế nhưng nghe không rõ ràng lắm.

"Hiện tại có người đang đọc một bài công pháp, hắn sẽ đọc 10 lần, một lần 5 phút đồng hồ, sau 50 phút, nếu người ngoài trường thi kia còn chưa tới, không thể nghe thấy thì dù cho hắn có là Khai Nguyên thất trọng bát trọng, thì cũng không tính thông qua sát hạch, 60 điểm của Khai Nguyên tứ trọng ngũ trọng cũng sẽ không cho hắn!"

"Nặng nhẹ chẳng phân biệt được, chậm trễ thời gian, phân phối hợp lý cũng không biết, dạng người này lên chiến trường sẽ chỉ gây trở ngại!"

Lão Tạ nói xong, mọi người mơ hồ đều nghe được thanh âm bên tai.

Hoàn toàn chính xác là có người đang tụng cái gì đó.

Tô Vũ nghe vài câu, không quá rõ ràng, lúc này, trong đám người có một nữ sinh thắt bím tóc giơ tay, chờ Lão Tạ gật đầu mới cau mày thắc mắc: "Lão sư, nếu có người đã biết sẵn bản công pháp mà giám khảo đang đọc thì làm sao bây giờ? Hắn căn bản không cần nghe, vậy có tính là gian lận không?"

"Yên tâm, sẽ không ai biết đâu." Lão Tạ bình tĩnh đáp: "Đây là công pháp của một tiểu tộc mà bên trên vừa tịch thu được, quyển công pháp này Đại Hạ phủ lần đầu tiên cầm tới, nếu có người biết. . . thì kẻ đó chính là Vạn Tộc giáo!"

Dứt lời, Lão Tạ nói cực kỳ ngoan độc: "Mà có đôi chỗ trong bản dịch không nhất định sẽ giống nhau, nếu ngươi chép lại bản dịch khác với chúng ta đọc mà lại giống với thứ tiểu tộc cung cấp cho Vạn Tộc giáo. . . Ha ha, hằng năm trong quá trình này có thể bắt không ít thám tử, hi vọng các ngươi sẽ không có ai bị bắt!"

Giống như biết những người bên dưới nghi hoặc cái gì, lão Tạ lại nói: "Tò mò vì sao ta lại nói ra mà không dứt khoát chờ chúng chép ra rồi tóm gọn? Rất đơn giản, cho các ngươi một cơ hội, tiểu tộc đó đã triệt để bị diệt, thật sự nếu có giáo chúng của bộ tộc này thì bây giờ có thể buông bỏ quá khứ, một lần nữa làm người."

Tô Vũ lười nghe lời đe dọa của lão Tạ, bây giờ hắn đang tập trung nghiêng tai lắng nghe thanh âm kia.

Thanh âm ấy rất mơ hồ, giống như có thể nghe thấy, lại giống như nghe không được.

Chỉ cần hơi không chú ý là sẽ lập tức mơ hồ.

Cứ như vậy, ngươi không cẩn thận nghe thì căn bản không có cách nào viết ra.

Tô Vũ đứt quãng viết đáp án, căn bản lười quản người khác, cũng không có tinh lực đi quản bọn họ.

Sau năm phút, người phụ trách đã đọc xong lần thứ nhất.

Tô Vũ nhìn qua bản mà mình viết, đại khái chép lại được khoảng một phần ba, tiếp tục như thế, ít nhất cũng phải ba đến năm lần hắn mới có thể chép lại hoàn chỉnh.

Chữ cũng không nhiều, đại khái chừng một ngàn chữ mà thôi.

Tô Vũ còn xem là tốt, rất nhiều người trang giấy trước mặt mới chỉ viết được mấy chữ.

Tốc độ theo không kịp, vừa phải nghe vừa phải viết, quá khó khăn!

Mà phía ngoài trường thi, lần lượt có học viên tiến đến, những người này tiến vào trễ, nghe ít đi mấy lần, căn bản đừng mong có thể viết ra toàn bộ.

"Ta nghe ba năm lần đại khái liền có thể chép lại hoàn chỉnh, nhưng mà cái tên Hạo Tử kia. . . đừng có ngủ thiếp đi đấy!"

. . .

Ngay tại lúc Tô Vũ đang lo lắng cho Trần Hạo thì cậu cũng đang đau khổ lắng nghe.

Trần Hạo vò đầu bứt tai, trên trang giấy viết không ít chữ, bất quá lão sư giám khảo ở bên nhìn lướt qua, kém chút đều nhận không ra.

Cái tên này cũng viết không ít, bất quá viết cái chữ gì thế này?

Đương nhiên, có vài người còn thảm hơn cả Trần Hạo, chỉ sơ sài viết được mấy chữ, hiện tại đều là một mặt phiền muộn.

Dưới tình huống như vậy, có vài người dù cho đạt đến Khai Nguyên tứ trọng ngũ trọng thì cũng chưa chắc có thể cầm điểm về tay.

"Chỉ có cảnh giới mà hoàn toàn không biết vận dụng, dạng người này. . . không nhập học phủ cũng tốt!"

Lão sư giám khảo thầm nghĩ, mở khiếu huyệt trên tai nhưng lại không hề biết vận dụng, ngay cả việc nghe cơ bản đều không thể nắm giữ, còn nói gì tới chuyện nghe tiếng phân biệt vị trí, dạng tứ trọng ngũ trọng như thế hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Học viên ở Trung đẳng học phủ học tập năm năm, cần dạy thì đều dạy, ngoại trừ không có thực chiến thì những người này chân chính đều là chiến sĩ.

Kết quả một đám chiến sĩ mà năng lực cơ bản đều không thể nắm giữ, muốn vào Chiến Tranh học phủ cơ hồ là không có hi vọng.

Ngay tại lúc lão sư giám khảo nghĩ đến mấy chuyện đó, ở một bên, Trần Hạo khẽ nhấc tay, có chút buồn bực hỏi: "Lão sư, ngài đừng lắc lư mãi trước mặt ta được không? Ngài cứ đi tới đi lui, ta không tập trung được, ngài qua chỗ những người khác được không?"

". . ."

Lão sư giám khảo ngạc nhiên đến sững người, rất nhanh liền bật cười, "Đây cũng là một loại khảo nghiệm, trên chiến trường có đôi khi sẽ xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn. . ."

Trần Hạo mắt trợn trắng, "Nếu thật là trên chiến trường, ta liền móc đao chém ngươi chết rồi! Lão sư, ngươi còn cứ lắc lư trước mặt ta nữa, ta liền đánh ngươi!"

". . ."

Lão sư giám khảo bật cười, cách đó không xa, quan chủ khảo khẽ gật đầu, ra hiệu cho ông ta rời khỏi chỗ Trần Hạo.

Cứ đi đi lại lại gần một học viên tự nhiên là không thích hợp, chủ yếu vẫn là Trần Hạo có động tác quá lớn, cứ liên tục vò đầu bứt tai nên vừa nãy lão sư giám khảo mới đi thêm mấy vòng ở bên cạnh cậu.

Lão sư giám khảo đi qua một bên, bờ môi khẽ giật giật, nói nhỏ: "Người Đại Hạ phủ tới, mặt bằng chung biểu hiện mạnh hơn Nam Nguyên rất nhiều! Cơ bản đều là Khai Nguyên tứ trọng ngũ trọng, Nam Nguyên bên này thì tứ trọng ngũ trọng ngược lại còn không nhiều bằng Đại Hạ phủ."

Đại Hạ phủ mới chỉ hơn 400 người tham gia sát hạch mà Nam Nguyên đã gần 3000 người.

Thế mà tứ trọng ngũ trọng lại còn không nhiều bằng người từ Đại Hạ phủ.

Quan chủ khảo cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, thấp giọng đáp: "Nam Nguyên dù sao nguyên khí quá bạc nhược, bất quá. . . cũng có chỗ tốt! Học viên Nam Nguyên tiến bộ chậm, một cảnh giới rèn luyện thời gian dài hơn, đại bộ phận là Khai Nguyên tứ trọng đều có thể chép lại một chút, gia hỏa ngũ trọng lục trọng ở Đại Hạ phủ vẫn có cả đám nghe không rõ kia kìa."

Quan chủ khảo lắc đầu, rõ ràng cảm thấy đám người từ Đại Hạ phủ này có chút mất mặt.

Cảnh giới thì mạnh hơn một chút, nhưng nếu tiến bộ nhanh, thời gian dừng lại ở mỗi cảnh giới quá ngắn, chỉ hung hăng muốn trở nên mạnh hơn, có vài gia hỏa ngũ trọng lục trọng chưa chắc sẽ có điểm cao bằng học viên có tứ trọng ngũ trọng ở Nam Nguyên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch