Trần Nghiêm cười ha hả, nghiêm túc nói: "Mục nhi, ngươi còn nhỏ không được uống rượu."
Trần Mục khẽ lắc đầu, nói lời giải thích: "Cha, tiên tử tỷ tỷ thích uống rượu, ta muốn tặng cho nàng ta."
Nghe thấy vậy, Trần Nghiêm mới nhớ tới, hắn thường xuyên ngủi được mùi rượu trên người Triệu Phi Yên, hắn cũng không nghĩ tới nàng ta lại thích uống rượu như vậy.
"Tiểu tử ngươi được, biết xử sự hơn so với cha ngươi, để ta đi tìm vò rượu ngon giúp ngươi." Trần Nghiêm nói lời khích lệ, hắn ngược lại là có cất giữ rất nhiều rượu ngon.
Trần Nghiêm lấy ra rượu ngon cất giữ trong nhiều năm qua.
"Sau này phải thường xuyên tặng rượu cho vị tỷ tỷ kia, không đủ thì nói cho cha biết." Trần Nghiêm dặn dò cẩn thận.
Trần Mục lấy được vò rượu ngon, vò nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay người lớn, tràn ngập mùi rượu nồng đậm.
Hắn ôm lấy vò rượu ngon đi tới trước cửa gian phòng Triệu Phi Yên ở.
"Tiên tử tỷ tỷ, chỗ ta có vò rượu ngon, mời người nhấm nháp." Trần Mục hô lớn.
Két.
Cửa phòng mở ra.
Triệu Phi Yên lười biếng vươn vai.
Dáng người của nàng ta rất đẹp, đường cong cứ là lả lướt, khuôn mặt thì như thiên sứ, dáng người như ma quỷ, trên người mặc áo tím bó sát người càng tô điểm thêm vẻ thướt tha mê người của nàng.
Trần Mục ở trước mặt nàng thì tỏ ra nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Triệu Phi Yên cúi đầu nhìn vào Trần Mục, lông mày chau lên, thản nhiên nói: "Tại sao ngươi đỏ mặt?"
Trần Mục chỉ là nhìn vào hai mắt của Triệu Phi Yên, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, hắn vội vàng nói lời giải thích: "Tiên tử tỷ tỷ, là mùi rượu làm say lòng người."
"Ha ha."
Triệu Phi Yên cười khẽ.
Nàng ta thật không có nghi ngờ.
Triệu Phi Yên cầm vò rượu lên, lập tức mở nắp vò ra, uống một ngụm lớn.
"Tạm được."
"Rượu rất thơm."
"Tuy nhiên không đủ độ say."
Triệu Phi Yên lộ vẻ hài lòng nói ra lời bình luận.
Trần Mục hơi ngạc nhiên, rượu cất giấu trong nhà có số độ rất cao, cha hắn chỉ thi thoảng lấy ra uống nửa chén, Triệu Phi Yên thế mà có thể uống ngụm lớn như vậy, còn cảm thấy chưa đủ độ sau, tửu lượng thật là lợi hại.
Triệu Phi Yên đứng ở ngay trước mặt Trần Mục uống hai ngụm, nhẹ nhàng giống như uống nước vậy.
Thấy Trần Mục mắt nhìn chằm chằm không chớp nhìn vào mình, Triêu Phi Yên nói lời trêu chọc: "Tiểu tử, làm sao, có phải ngươi cũng muốn uống hay không?"
Trần Mục lấy lại tinh thần cười nói ra: "Ta bây giờ còn chưa thể uống rượu, sau này ta sẽ tặng cho tiên tử tỷ tỷ rượu ngon độ cao hơn."
Hắn cũng không muốn về nhà lại bị cha mẹ phê bình.
Khóe miệng Triệu Phi Yến mang theo ý cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này nói chuyện ngọt ngào lại còn hiểu chuyện, sau này lớn lên không phải nam nhân cặn bã thì chính là nam nhân ấm áp.
"Tiên tử tỷ tỷ gặp lại sau."
Trần Mục phất tay, quay người rời đi.
Hắn không có vội vàng nói ra lời thỉnh cầu của mình.
Triệu Phi Yên nhỏ giọng nói lời thầm thì: "Sư tôn nếu như mà biết ta uống rượu thì chắc chắn sẽ quở trách ta."
"Còn may sư tôn không ở đây."
Khuôn mặt Triệu Phi Yên xinh đẹp như hoa đào, sóng mắt xoay vòng, đôi mắt hơi say rượu trông rất là mê người.
Sau khi trở về, Trần Mục nói cho Trần Nghiêm, "Cha, tiên tử tỷ tỷ nói rượu của cha nhẹ quá, cha vẫn là đi mua chút rượu nặng hơn đi."
"Nhẹ quá?"
"Vò rượu kia có thể làm cho một bàn tráng hán phải say ngất đi a!"
Vẻ mặt Trần Nghiêm hiện vẻ chấn kinh, là hắn coi thường tửu lượng của Triệu Phi Yên, không hổ là cường giả Kiếm Vương.
"Rượu mạnh hơn nữa thì mua cũng rất dễ, tuy nhiên thường xuyên uống rượu mạnh như vậy thì sẽ không tốt đối với thân thể." Trần Nghiêm tự lẩm bẩm, tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lúc, nàng ta là cường giả Kiếm Vương, thân thể chắc chắn không có vấn đề.
Cuộc sống về sau, Trần Mục thường xuyên đưa rượu mạnh tới cho Triệu Phi Yên, nàng ta trước đó còn thi thoảng thì đi ra ngoài, bây giờ thì hoàn toàn chết dí ở trong phòng không chịu đi ra.
Trần Mục cũng không trông thấy nàng ta luyện kiếm lúc nào, ngay cả cơ hội học trộm cũng chẳng có.
Nửa tháng sau, Trần Mục quyết định sử dụng Đại Tụ Linh đan, vào đêm khuya, hắn sử dụng viên đan dược này.
Linh tuyền trong đan điền cuộn trào lên, liên tục không ngừng có linh dịch vọt tới, huyết nhục toàn thân đều đang hấp thu linh khí, gân cốt trở nên rắn chắc, khí huyết cũng trở nên hùng hậu.
Cảnh giới của Trần Mục lại tăng lên lần nữa.
Hôm sau.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong phòng.
Trần Mực mở hai con ngươi lóe ánh sáng ra.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Sư thất phẩm hậu kỳ.
Giá trị đánh dấu: 178.
Nhiệm vụ: không.
Điểm giá trị đánh dấu mỗi ngày được cộng thêm một điểm, căn bản là không đủ để dùng, hơn nữa không có nhiệm vụ ban thưởng, hắn bây giờ mỗi ngày chỉ có thể luyện kiếm một cách khô khan.
Gia gia gần đây còn đang áp tiêu.
Tuy rằng phủ thành chủ có việc tốt muốn giới thiệu cho gia gia, thế nhưng hắn không có nhận.
Gia gia thường xuyên nói với mọi người ở Trần gia, phải cố gắng phấn đấu bằng hai tay của mình, mà không phải là dựa vào thiên phú của tiểu bối để mà thu lấy tài vật.
Trần Nghiêm gần đây ở nhà chăm sóc Đường Uyển.
Mẫu thân gần đây ngay cả đi đường thôi cũng đã không tiện, cho nên Trần Nghiêm đều ở bên cạnh nàng để chăm sóc, Trần Mục cũng phải ở lúc ăn cơm mới gặp được phụ thân.
"Cha, đợi lát nữa ăn xong, chúng ta luận bàn đi." Trần Mục cười nói.
Trần Nghiêm nhìn vào nụ cười người vật vô hại kia của Trần Mục thì nghiêm túc nói: "Cha ngươi còn phải chăm sóc mẹ ngươi, ngươi đi tìm nhị ca của ngươi mà luyện đi."
Hắn cũng không phải là không có thời gian, mà là sợ nhỡ đâu thua thì rất là mất thể diện.
Nhị ca còn là Kiếm Đồ bát phẩm, thực lực so với Trần Mục bây giờ thì kém rất xa, hắn không muốn làm phiền nhị ca, Trần gia cũng chỉ có Trần Nghiêm là có thực lực tương đương với hắn.
Trần Nghiêm kiếm cớ để từ chối hắn, Trần Mục cũng chỉ có thể mang rượu mạnh đi tìm Triệu Phi Yên.
Triệu Phi Yên nhìn thấy Trần Mục, có thể cảm nhận được thực lực của hắn có chỗ tinh tiến, nguyên nhân bởi vì Trần Mục tu luyện bí thuật, cho nên không cách nào nhìn ra được hắn là mấy phẩm, nhưng hắn mạnh hơn rất nhiều so với vài ngày trước.
Triệu Phi Yên ngồi xổm người xuống, đầu ngón tay rơi vào trên bờ vai của Trần Mục, mạnh mẽ dùng linh lực nhìn trộm tu vi của hắn, sau đó thì cả kinh nói: "Thất phẩm!"
Trần Mục chỉ chớp chớp mắt một cách đáng yêu.
"Tiên tử tỷ tỷ, rượu của ngươi."
"Ừm."
Triệu Phi Yên thu hồi vò rượu, vẻ chấn kinh trên mặt chậm chạp không có tán đi, Trần Mục lễ phép nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể theo giúp ta luận bàn hay không?"
"..."
Triệu Phi Yên vốn muốn cự tuyệt, tục ngữ nói bắt người tay ngắn, nàng ta chẳng mấy chốc đã hiểu ra sáo lộ của Trần Mục, lạnh lùng nói: "Tiểu tử ngươi tính toán ta?"
Trần Mục chớp chớp mắt, ra vẻ đáng yêu vô tội nói: "Tiên tử tỷ tỷ không có thời gian vậy thì thôi."
"Ngươi mang rượu tới cho ta nhiều lần như vậy, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi, chờ ta ở Diễn Võ trường đi." Triệu Phi Yên nói với giọng nói lạnh lùng.
Trần Mục vui vẻ gật đầu.
Diễn Võ trường.
Trần Hạo đang luyện kiếm ở nơi này.
Gần đây Trần Mục trốn ở trong gian phòng của chính mình, các tiểu cô nương ở Hắc Thạch thành không nhìn thấy Trần Mục, chờ ở Diễn Võ trường cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì cho nên ai về nhà nấy cả.
"Nhị ca."
"Tam đệ, ngươi tới rồi."
Trần Mục mỉm cười nói: "Ta vừa hẹn với tiên tử tỷ tỷ tới luận bàn ở Diễn Võ trường."
"Oa! Trâu a!"
Trần Hạo cũng kích động theo.
Nếu như vị Kiếm Vương này nguyện ý chỉ điểm cho bọn họ, thậm chí còn cảm thấy may mắn hơn so với việc gia nhập Huyền Kiếm tông.
Cũng không lâu lắm, Triệu Phi Yên đã đi tới Diễn Võ trường, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hai gò má ửng hồng, đôi mắt phê phê tê tê như hơi say rượu, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc.
Xem ra nàng ta là vừa mới uống rượu mạnh xong.
Trần Hạo không dám nhìn thẳng vào Triệu Phi Yên, khí tràng của nàng quá mạnh khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.