Dương Sí mím môi, sải bước đi về phía cô. Sau đó anh ta xách Hợp Khương đang đứng ở bên cạnh cô lên giống như xách một con gà con rồi ném cho A Mục đang đứng sau lưng anh ta.
“A Mục, anh đưa Hợp Khương về giúp tôi.”
A Mục căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta cũng không nắm chặt tay Hợp Khương, ngay lập tức đã bị cô ấy giãy ra.
“Dương Sí anh bị làm sao vậy? Tôi còn muốn trò chuyện với Tiểu Lộ.”
“Cô ta không phải người tốt đâu, cô mau đi về đi, sau này đừng cho cô ta ăn bất cứ thứ gì nữa, cô ta đang lừa gạt cô đó.”
Hàn Lộ lập tức kinh ngạc.
Chẳng phải cô đánh người đàn ông này chỉ để tự vệ sao, tại sao bây giờ cô lại trở thành người xấu rồi hả?? Còn nữa, cô lừa gạt người ta lúc nào?!
Đúng lúc Hợp Khương nhìn qua, Hàn Lộ vội vàng lắc lắc đầu, cô rõ ràng là một người tốt!
Hợp Khương đương nhiên tin cô ấy.
“Tôi không tin, Tiểu Lộ rất tốt, cô ấy là bạn của tôi. Dương Sí, cô ấy không phải là giống cái của anh sao, tại sao anh lại nói như vậy?”
Vẻ mặt của Dương Sí lúc này có chút xấu hổ, trên người của giống cái này có mùi của anh nên đã bị hiểu lầm. Chỉ là anh không thể nhớ được mình đã làm gì với giống cái này.
Tuy nhiên, những dấu vết lưu lại trên cơ thể cô ấy rất nhạt, chắc chắn rằng chính mình không làm điều gì để dẫn đến việc sinh con cùng cô ấy được.
“Cô ấy… không phải là giống cái của tôi, cô hiểu lầm rồi. Cô mau về đi, lúc tôi trở về đã thấy anh trai của cô, bọn họ đã trở về rồi.”
Anh trai trong lòng của Hợp Khương đương nhiên là quan trọng hơn Hàn Lộ. Hợp Khương không chút do dự, chỉ để lại một câu nói là có thời gian sẽ quay lại, rồi cưỡi lên con hổ của mình nhanh chóng rời đi.
Còn lại một mình Hàn Lộ có hơi luống cuống. Thứ nhất là vì cô trên người cô lúc này hoàn toàn không có mảnh vải che thân mà phải đối mặt với hai người đàn ông, thứ hai là cái tên Dương Sí này dường như có ác cảm rất lớn đối với cô.
“Chẳng phải tôi cho cô đi rồi sao?”
Trong lời nói của Dương Sí vẫn còn rất hung tợn, nhưng khí thế của anh ta đã giảm bớt. Anh ta cũng không biết tại sao, rõ ràng là anh ta rất ghét giống cái này, kết quả khi nhìn thấy dáng vẻ rụt đầu trông có vẻ sợ hãi của cô ấy, trong vô thức anh đã kiềm chế lại khí thế hung tợn của mình.
Hàn Lộ khoanh tay lại, cô cúi đầu không dám nhúc nhích. Cô lại không thể nói được, thì làm sao mà đáp trả anh ta được đây.
Nhưng trong trí nhớ của Dương Sí, giống cái này có thể nói chuyện được, cho nên trong tiềm thức anh ta nghĩ rằng cô gái này có thể là đang giở trò gì đó, trong lòng cảm thấy mất kiên nhẫn, liền trực tiếp dẫn A Mục quay lại sơn động.
Dù sao cũng chẳng cần quan tâm cô ấy đang có chủ ý gì, anh ta tự nhủ, tuyệt đối anh sẽ không mềm lòng mà cưu mang cô ấy. Cô ấy muốn lưu lạc bên ngoài thì cứ để cô ấy ở bên ngoài, đợi sau khi cô ta không có gì ăn, tự khắc cô ta sẽ rời bỏ đây mà đi thôi.
A Mục đi theo Dương Sí, anh ta mang vẻ mặt khó hiểu ngoảnh đầu nhìn lại, sau khi trở về hang động liền không nhịn được.
“A Sí, sao tôi thấy hôm nay anh kỳ lạ thế nào ấy. Chẳng phải giống cái ở ngoài kia có dấu vết của anh sao? Sao lại không phải là người của anh? Lẽ nào anh cũng muốn học theo một số người trong tộc kia, muốn có nhiều giống cái?”
Trước đây số lượng giống cái rất ít, địa vị của bọn họ trong bộ tộc chắc chắn rất cao. Nhưng bây giờ, số lượng giống cái lại rất nhiều, hơn nữa còn không có khả năng sinh tồn, rất nhiều giống cái đã vứt bỏ lòng tự tôn của mình xuống để cùng chia sẻ một người đàn ông với những giống cái khác.
Trong tộc có rất nhiều trường hợp như thế này, và cũng chẳng ai còn quan tâm, nhưng Dương Sí ở trong lòng A Mục tuyệt đối không phải là hạng người như thế này. Vì vậy anh ta càng không thể hiểu nổi.
Dương Sí mở miệng tính giải thích, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lẽ nào lại nói anh ta đã từng chết đi rồi sống lại, ở đời trước giống cái này đã phản bội anh ta, cấu kết với tộc Minh Xà khốn nạn cướp hết lương thực của anh ta sao?
Sự im lặng của anh ấy, hiển nhiên trở thành sự chấp nhận trong mắt của A Mục. A Mục lúc này tức giận đến mức không thể chịu nổi, không hiểu sao lại cảm thấy đồng tình với giống cái ở bên ngoài kia.
“A Sí, sao anh lại dám có ý nghĩ như vậy, anh không sợ mẹ anh đánh anh sao?”
Dương Sí liền vội vàng lắc đầu nói: “Tôi đâu có nghĩ như vậy! Anh đừng nói lung tung trước mặt mẹ tôi!”
Vừa dứt lời, thì giọng nói dịu dàng của mẹ anh ta từ cửa động truyền đến. Dương Sí lúc này cảm thấy bất an, ngay lập tức chạy ra bên ngoài.