Cái sơn động ở bên cạnh ban đầu được đào ra là để cho mẹ anh ta ở, nhưng mẹ anh ta không đành lòng xa mấy người bạn già của bà ấy, nên bà ấy nhất định không chịu dọn đến đây ở.
Sơn động đã được đào từ rất lâu rồi, nhưng vì không có người ở nên không tránh khỏi mấy con côn trùng chạy vào và sinh sống trong đó. Dương Sí dọn dẹp sạch sẽ xong, lại đi tìm một ít cỏ khô rải vào trong hang.
Một cái tổ đơn giản xem như đã được làm xong.
Trông rất tồi tàn.
Nhưng Hàn Lộ lại rất hài lòng.
Cáp Nhĩ sau khi vào bên trong và nhìn xung quanh, cũng miễn cưỡng mà hài lòng.
“A Sí, ngày mai con còn dẫn đội ngũ đi săn bắn, hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Đợi lát nữa khi chia thức ăn, mẹ sẽ nhờ A Mục đem đến cho con, con không cần phải chạy đến đó đâu.”
Trong lời nói của bà ấy lại mang một hàm ý khác, chính là hy vọng con trai mình có thể thân thiết hơn với Hàn Lộ, để vun đắp tình cảm giữa hai người bọn họ một chút.
Dương Sí chỉ có thể trả lời một cách cứng nhắc.
Cáp Nhĩ lại từ trong sơn động của anh ta lấy ra một gói quả mâm xôi, rồi đặt vào tay của Hàn Lộ.
“Loại quả này là hôm qua nó đặc biệt hái về cho con đấy. Con người nó à, thật là ngốc nghếch, tuy không biết ăn nói, nhưng nó thật lòng thích con đó. Hai người các con cố gắng hòa hợp, mẹ còn có chút việc phải đi trước, ngày mai lại đến thăm con. Nếu như A Sí dám bắt nạt con, thì con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ đánh nó thay con.”
Hàn Lộ chỉ có thể lễ phép đáp lại, rồi nở một nụ cười tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.
Đừng nói cô ấy không có tư cách để tố cáo anh ta, cho dù có đi nữa, ngay cả một lời nói cô cũng không thể nói ra từ chính miệng mình, chẳng lẽ cô có thể tố cáo bằng mấy động tác chỉ chỉ chỏ chỏ ra hiệu thế sao?
Cáp Nhĩ cũng nhanh chóng rời đi.
Khi Hàn Lộ nhìn thấy bóng dáng bà ấy đã khuất hẳn, cô liền ngay lập tức đặt những quả mâm xôi trở lại vào trong tay anh ta, khiến cho Dương Sí kinh hãi.
Đồ ăn đã đến trong tay giống cái này, còn có ngày lấy ra được sao?
Trí nhớ của anh ta có phải đã loạn rồi không?
“Cái này, là mẹ cho cô, vậy thì cô cứ cầm lấy đi. Tôi không thích ăn cái này.”
Dương Sí nói xong liền muốn tát một cái thật đau lên miệng mình. Rõ ràng anh ta đã nghĩ tới việc không quan tâm đến cô ta, mặc kệ cô ta, sao bây giờ lại đưa đồ ăn cho cô ta nữa chứ?
Nhưng những quả mâm xôi này đã đưa ra rồi, làm sao có thể lấy lại được đây, anh ta cũng cảm thấy xấu hổ, đành mang vẻ mặt ủ rũ quay người bước vào trong hang.
Hàn Lộ cầm lấy gói trái cây kia, cũng cảm thấy khó hiểu.
Vừa lấy trái cây cho mình, vẻ mặt lại đen như người khác thiếu nợ mình, thật là còn khó đoán hơn cả suy nghĩ của phụ nữ.
Tuy nhiên gói trái cây này, nếu như anh ta đã cho cô rồi thì Hàn Lộ cũng không có ý định phải trả lại nó. Bây giờ cô rất cần có gì đó để ăn.
Nhìn lên vị trí của mặt trời ở bên ngoài, còn chưa đến buổi trưa, cô chỉ ăn vài quả mâm xôi, số còn lại thì đặt xuống. Cô nghĩ, đợi khi mặt trời xuống thấp hơn một chút, thì cô sẽ đi ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn.
Trước đó Hợp Khương đã kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện về tộc Bạch Hổ này. Tiếng hổ gầm sáng nay cô nghe thấy không phải là tiếng hổ hoang trên núi, mà là tiếng hổ do người trong bộ tộc của cô ấy nuôi dưỡng.
Ở trong tộc này, cứ mỗi một giống cái được sinh ra, thì sẽ có một con hổ con cũng được ra đời ngay sau đó. Bộ tộc của bọn họ coi đây là món quà của thần thú. Mỗi con hổ con từ khi được sinh ra, chúng sẽ sống bên cạnh với giống cái được sinh ra cùng lúc với bọn chúng. Sau khi giống cái lập gia đình, chúng cũng sẽ theo chồng của giống cái ấy đi săn bắt để nuôi sống gia đình.
Con hổ bên cạnh Hợp Khương cũng vậy, cũng là một loài vật được thuần hóa để đồng hành cùng con người.
Vì vậy, ngay cả khi cô ấy đi ra ngoài, cô cũng không cần phải sợ hãi. Những con hổ đó rất giỏi săn mồi, và chúng sẽ không dễ dàng làm bị thương con người. Hơn nữa nơi nào có hổ, thì chắc chắn rằng con người cách đó không xa.
Hàn Lộ sau khi nghe Hợp Khương nói, thì trong lòng nảy lên ý định đi xa hơn để tìm thức ăn.
Tất nhiên cũng không suy nghĩ đến ý định chạy trốn, cô nghĩ nơi này có một Hợp Khương ấm áp và nhiệt tình như vậy, còn có một người mẹ hiền lành và tốt bụng. Cô thật ngu ngốc nếu như chạy trốn khỏi nơi này để ra ngoài kia.
Bây giờ, trước tiên là hãy xoa dịu cái bụng của mình, sau đó…
Hàn Lộ đưa ánh mắt nhìn về phía đống cỏ khô lớn ở trong hang. Cô nghĩ sẽ đan một đôi giày cỏ đơn giản và đan một chiếc áo ngực.
Có điều ý nghĩ đó lóe lên thì cô lại nghĩ lại, nếu như đan một chiếc áo ngực bằng cỏ khô thì mặc vào sẽ rất khó chịu phải không??