WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký

Chương 19: Giống cái nhỏ tìm thức ăn 3

Chương 19: Giống cái nhỏ tìm thức ăn 3




Nếu như đã đến đây thì phải tìm cách để ổn định cuộc sống để sống tiếp, đã nhập gia thì phải tùy tục, vì dù sao ở thời hiện đại cũng không có gì đáng để cô phải lưu luyến hoài niệm cả.

Hàn Lộ vừa quan sát địa hình, vừa tìm kiếm thứ gì đó để ăn. Hợp Khương từng nói, trước đó không lâu đã xảy ra một trận cháy rừng, người của bộ tộc đều phải di dời đến một vùng đất mới, vậy nên có thể trên ngọn núi này có rất nhiều thứ có thể ăn được.

Hơn nữa, thức ăn của bọn họ hầu như đều là thịt, trái cây cũng chỉ thi thoảng mới ăn, nếu nói như vậy, thì chắc chắn không quá khó để tìm kiếm thức ăn ở đây.

Cô nhặt một hòn đó nhỏ, đi khoảng mười mét cô dùng nó và khoét một lỗ nhỏ trên thân cây hoặc làm dấu dưới đất để không bị đi lạc.

Đi bộ được khoảng nửa giờ, cây cối xung quanh mỗi lúc càng cao hơn. Cả khu rừng rợp bóng bởi những tán lá cây tươi tốt, ngay cả ánh mặt trời chiếu xuống cũng chỉ len lỏi từng chút một xuyên qua những tán lá cây.

Hàn Lộ bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, cô nuốt từng miếng nước bọt, không hiểu tại sao, nhưng khi nhìn thấy khu rừng với nhiều loại cây xuất hiện như thế này thì trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh nhiều bộ phim viễn tưởng với những con trăn khổng lồ xuất hiện. Khiến chân cô khựng lại không dám tiến sâu hơn vào trong khu rừng.

Đây là địa bàn của bộ tộc Bạch Hổ, phải, phải rồi, địa bàn của bộ tộc Bạch Hổ thì làm sao có rắn xuất hiện ở đây được chứ?

Cô lẩm bẩm ở trong đầu, rồi tự an ủi chính mình, sau đó bắt đầu tìm kiếm quanh khu vực đó.

Bình thường, sau khi cô biên tập lại các video của mình và ông nội đi đánh bắt cá ở bờ biển, nếu có thời gian rảnh thì cô thường xem các video của các streamer khác nữa. Các video cô tìm kiếm để xem hầu như tất cả chúng đều liên quan đến việc các ngư dân đánh bắt cá trên bờ biển, hoặc các video liên quan đến cuộc sống trong rừng núi và những nơi hoang dã. Cho nên cô cũng học hỏi được một hai kỹ năng và một số mẹo nhỏ đối với việc sống trong rừng núi.

Qua kinh nghiệm mà cô học hỏi được thì thường có một vài loại nấm hoặc một số loại trứng chim nằm ẩn dưới lớp lá dày. Hàn Lộ cũng không dám trực tiếp dùng tay mình để bới móc chúng lên, cô nhặt một cành cây khô, rồi từ từ dùng nó để lục lọi trên mặt đất.

Không được bao lâu, thì bàn chân cô đã bị một vật gì đó đập trúng.

Lòng bàn chân được bảo vệ bởi đôi giày cỏ nên không bị làm sao, trên mu bàn chân thì da thịt bị lộ ra ngoài, một bóng đen nhỏ từ trên trời rơi xuống vừa vặn đập vào mu bàn chân cô. Mấy cái gai nho nhỏ đâm vào da cô, trong nháy mắt khiến cô run rẩy.

A, đau quá!

Hàn Lộ cau mày, sau khi xác định được thủ phạm khiến chân mình bị đau, cô từ từ lấy chúng ra khỏi đám lá cây. Nó to tròn bằng nắm tay cô, lớp vỏ bên ngoài của nó có màu xanh lục, những chiếc gai nhỏ li ti và dày đặc trên bề mặt lớp vỏ, trông rất quen thuộc.

Đây là…

Hạt dẻ!

Tim của Hàn Lộ bắt đầu đập loạn xạ, trong vô thức cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cành cây cao trên đầu, nó chụm vào nhau tạo thành rất nhiều quả cầu gai nhỏ.

Có phải là hạt dẻ không?!

Cô nhặt một viên đá tương đối lớn sau đó đập mạnh vào quả cầu gai nhỏ vừa rồi đã rơi trúng mu bàn chân của cô. Lớp vỏ của quả cầu gai nứt ra, để lộ một vài viên nhỏ màu nâu bên trong.

Đúng là hạt dẻ rồi!

Hàn Lộ có chút cay cay ở mũi, dường như không thể giải thích được, cuối cùng thì cô cũng không sợ mình bị đói nữa rồi.

Lúc này, khi nhìn thấy thứ có thể ăn được, thì cơn đói bị kìm nén trong tích tắc lại ập đến, khiến cho bụng cô đau quặn thắt.

Dù sao hạt dẻ này cũng có thể ăn sống được, Hàn Lộ trực tiếp bóc những hạt dẻ ra, không quan tâm đến lớp vỏ của chúng, cô cắn một miếng.

Hạt dẻ sống ăn giòn tan, có vị giống như khoai lang sống. Nước ngọt của hạt dẻ chảy từ cổ họng xuống bụng, khiến cho tinh thần sảng khoái, tràn đầy năng lượng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.