Hàn Lộ từng nghe anh ta nói chuyện với bạn anh ta, cũng từng nghe anh ta nói với mẹ anh ta, nhưng giọng điệu không phải như thế này, giọng điệu khó nghe như vậy chỉ dành cho cô mà thôi, anh ta giống như chỉ ra vẻ xa cách như vậy với cô.
Cũng bởi vì tối hôm qua cô đã đánh anh ta sao?
Hàn Lộ có chút bất lực, hành động của cô hoàn toàn là do bản năng. Ai đúng ai sai cũng không nói rõ được, người đàn ông này sao lại thù dai như vậy chứ.
Có điều bây giờ không phải là lúc để đôi co về điều đó, phía con suối đang có một người rất nguy hiểm.
Cô không buông tay Dương Sí ra, vừa ra dấu chỉ về con suối, vừa cố gắng kéo anh ta đi về hướng đó.
“Cô muốn uống nước sao? Tự đi một mình đi.”
Hàn Lộ bị anh ta làm cho tức chết, cô tức vì cái tên Dương Sí này không chịu hợp tác, cũng tức vì mình không thể nói được. Có lúc cô thật sự muốn từ bỏ mà quay về hang động của mình, vì dù sao tộc Bạch Hổ và tộc Minh Xà cũng không liên quan gì đến cô.
Nhưng cô nghĩ đến sự nhiệt tình của Hợp Khương, còn cả sự lương thiện của mẹ anh ta, cô đành nhẫn nại chịu đựng.
Dương Sí cau mày, một lúc sau anh ta không nhịn được, anh ta vẫn không quen với dáng vẻ cao ngạo của giống cái này, anh ta ghét nhất cái dáng vẻ cao ngạo đó ở cô.
Nhưng bây giờ giống cái này thật sự rất kỳ lạ, nhẹ nhàng mềm mỏng, trong mắt cô ấy có tình tiết gì đó khiến anh ta không hiểu được, trái lại không có chút gì là đang xem thường anh ta.
Tính cách giống cái này bây giờ khác xa so với lúc đầu anh gặp cô.
“Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?’
Giọng của Dương Sí bất giác nhẹ nhàng hẳn ra.
Hàn Lộ suy nghĩ một lúc, sau đó liền đưa cánh tay vừa rồi đỡ người đàn ông kia lên mũi Dương Sí. Mặc dù đã được cô rửa sạch, nhưng nếu ngửi kỹ vẫn có thể ngửi thấy được mùi tanh của đất bùn.
Dương Sí theo bản năng anh ta quay đầu sang hướng khác, nhưng ngay sau đó đã quay đầu trở lại, nắm lấy cánh tay của Hàn Lộ, cẩn thận ngửi mùi trên cánh tay, mặt anh ta lập tức biến sắc trở nên nghiêm trọng.
Mùi này đối với anh ta mà nói nó rất quen thuộc.
Trải qua nhiều cuộc tranh chấp, kể cả những cuộc đối đầu với bộ tộc Minh Xà để tranh giành lãnh thổ trong nhiều năm, thì mùi hôi thối kia của bọn họ đã khắc sâu trong tâm trí anh.
“Có mùi của tộc Minh Xà…vừa rồi cô gặp Minh Sâm à?”
Không ngờ bọn họ lại gặp nhau sớm như vậy. Dương Sí lại nhớ đến chuyện ở kiếp trước, anh không nhịn được liền cau mày, dùng sức mạnh đôi tay bóp chặt Hàn Lộ trong đau đớn.
Khó khăn lắm cô mới rút được tay về, Hàn Lộ cũng tức giận, đưa tay chỉ về hướng con suối nhỏ, sau đó không còn quan tâm mà đi thẳng về hang động.
Cái tên Dương Sí thật là đáng ghét, sau này nên hạn chế giao tiếp với hắn!
Dương Sí đứng ở bên ngoài, anh ta đương nhiên có thể nhận ra giống cái đang rất tức giận, chỉ là lần này nhìn thấy dáng vẻ tức giận của giống cái, chẳng hiểu sao anh ta thấy đáng yêu đến như vậy??
Ngoài ra, cô ấy liên tục chỉ tay về phía con suối nhỏ, là có ý gì đây?
Lẽ nào là cô ấy muốn mình đi lấy nước cho cô ấy?
Đầu óc Dương Sí rối bời, suy nghĩ một hồi, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Phải chăng, bên dòng suối đang có ai đó?!
Mặc dù trong suy nghĩ của anh ta thì khả năng này rất thấp, nhưng Dương Sí vẫn quyết định đi đến đó xem thế nào. Dù sao thì con suối đó cách đây không xa.
Chân anh ta dài nên chạy rất nhanh, khi anh ta đi đến con suối thì không phát hiện ra người nào ở đó cả, nhưng có một vết máu còn lưu lại trên tảng đá bên dòng suối, sự bất thường này nói cho anh ta biết, vừa rồi ở đây có người.
Vết máu trên tảng đá còn rất tươi, hơn nữa còn chưa bị rửa trôi. Cho thấy người vừa rời đi đó, đi rất vội vàng, không kịp xử lý dấu vết.
Dương Sí trợn to hai mắt, giống cái vừa rồi vội vàng chạy về như vậy, xem ra cô ấy cũng rất hiểu chuyện.
Thì ra là trở về để báo tin.
Mặc dù không biết tại sao cô ấy lại dính dáng đến người của bộ tộc Minh Xà, nhưng không thể không nói, tâm trạng của Dương Sí lúc này đang rất tốt.
Người của tộc Minh Xà đã đến rồi, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Dương Sí cười một cách lạnh lùng. Rồi cố gắng ngửi mùi tanh còn vương lại trong không khí rồi lập tức đuổi theo.