Với sự hỗ trợ của Dương Sí, cỏ khô đã được mang về và chất thành một đống lớn ở trong sơn động.
Trước tiên Hàn Lộ tu sửa lại chỗ ngủ bằng cỏ mà cô đã tháo ra, phần còn lại cô bảo Dương Sí đặt ở bên cạnh cửa ra vào. Trong sơn động ánh sáng rất tối, lại không thoáng gió, cô muốn ngồi gần cửa động để làm việc, đặt cỏ ở đó thì khi cô cần lấy sẽ thuận tay hơn.
Mấy đống cỏ khô cao đến nửa người, Dương Sí chạy tới chạy lui để ôm về nhưng không hề đổ một giọt mồ hôi nào. Cái thể lực này cường hãn đến mức biến thái.
Thật sự làm người khác phải hâm mộ mà!
Dương Sí cũng không hề nghe thấy giống cái nhỏ này kêu anh ta dừng lại, vì vậy bất tri bất giác anh ta đã mang về rất nhiều. Sau khi anh ta chợt nhớ ra rằng giống cái này không thể nói được thì mới dừng tay lại.
“Chừng này cỏ khô đã đủ chưa?”
Hàn Lộ gật đầu, nhìn một đống cỏ khô thật to chồng chất tại đó, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, trên mặt cô cũng mang theo vài phần ý cười.
Rõ ràng là cô không hề nói gì cả, nhưng Dương Sí có thể cảm nhận được là cô ấy đang nói lời cảm ơn với mình. Trong đôi mắt to tròn và sáng ngời của cô ấy không hề có cái gọi là trào phúng hay khinh thường, mà chỉ thấy tràn đầy niềm vui và lòng biết ơn sâu sắc.
Cô thực sự rất khác với kiếp trước.
Thậm chí có lúc Dương Sí còn có một loại ảo giác, rằng giống cái trước mặt mình không phải là người mà anh ta gặp trước đây. Nhưng cái ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu anh ta, ngay sau đó đã bị dập tắt.
Làm sao có thể như vậy được chứ?!
Hoặc là, có lẽ là do kiếp này mình không chủ động quan tâm chăm sóc cô ấy, nên cô ấy mới thay đổi như vậy?
Trong lòng của Dương Sí lúc này đang rối bời, anh nhớ lại kiếp trước của mình, tâm trạng lúc này bỗng trở nên xấu đi. Dù sao cỏ khô cũng đã mang về cho cô ấy rồi, thịt này cô ấy cũng không cần, vậy thì mình đành mang chỗ thịt này đi vậy.
“Vậy tôi đi trước đây.”
Khi vừa bước ra đến cửa động, anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó, lại quay người trở vào lại trong sơn động.
“Có rất nhiều rắn và côn trùng trong rừng núi, nếu có việc gì xảy ra thì cô cứ gõ vào vách đá, tôi có thể nghe được.”
Bất kể là bộ tộc nào đi chăng nữa, đều chưa có trường hợp nào mà giống cái phải sống một mình trong hang động cả. Cho dù Dương Sí có chán ghét giống cái này như thế nào, thì anh ta cũng không muốn cô ấy vì mình mà gặp nguy hiểm.
Hàn Lộ sững sờ một hồi lâu, mới hiểu ra ý này của anh, nhất thời trong lòng cô vô cùng phức tạp.
Người đàn ông này, có lúc cũng thấy rất đáng ghét, nhưng có lúc lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, quả thực rất mâu thuẫn.
Đêm hôm nay, Hàn Lộ những tưởng cô sẽ không thể ngủ được, nào ngờ cô lại ngủ một giấc ngon lành. Nếu như không phải Hợp Khương đến tìm cô thì có lẽ cô sẽ ngủ một giấc đến tận trưa.
“Tiểu Lộ, sao cô không ở cùng hang động với Dương Sí, ở một mình như vậy cô không sợ sao?”
Hàn Lộ vừa mới tỉnh ngủ còn đang mơ mơ màng màng, một hồi lắc đầu, một hồi gật đầu, thậm chí cô còn không biết bản thân đang làm cái gì.
Hợp Khương nhìn dáng vẻ của cô cảm thấy rất đáng yêu, cô ấy liền lấy một cọng cỏ khô để trêu chọc cô.
Hàn Lộ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Không nghe tiếng chó sủa quen thuộc, cũng không có mùi củi đốt quen thuộc, chỉ có mấy sợi cỏ khô bám vào người và sự nhiệt tình của Hợp Khương làm cô chợt nhớ ra, mình đã xuyên không về thời cổ đại.
Ồ, phải rồi, nhiệm vụ của cô hôm nay là phải đan một chiếc giỏ.
“Tiểu Lộ, mau dậy đi, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi chơi trong tộc.”
Hàn Lộ vỗ vỗ cái đầu cho tinh thần tỉnh táo lại, từ trong đống cỏ khô cô cố gắng bỏ qua cái lưng đau nhức và đứng dậy. Hôm nay cô phải đan cho xong cái giỏ, đâu có thời gian để đi chơi chứ.
Thế là cô nhìn Hợp Khương rồi lắc đầu, tỏ ý muốn cự tuyệt ý tốt của Hợp Khương.
Hợp Khương cũng không kiên trì, mỗi ngày cô ấy đều lang thang trong tộc, mọi người đều đã quen với điều đó, vốn dĩ cũng không phải là mình muốn đi chơi.
“Vậy cô không đi vào trong tộc, cô định cứ ở mãi trong sơn động này sao? Như vậy thì nhàm chán lắm.”
Hàn Lộ suy nghĩ một lúc rồi lôi cô ấy đến cửa sơn động và chỉ vào ngực của mình. Hợp Khương lúc này mới chú ý đến chiếc áo ngực được đan bằng cỏ khô cô đang mặc trên người.