Một người làm anh phải kính nể nữa chính là tộc trưởng. Trong những năm qua, ông ấy luôn chăm lo cho những người trong bộ tộc, trong mắt ông ấy thì con dân trong bộ tộc đều giống như người trong gia đình. Ông luôn đối xử công bằng với tất cả mọi người, nếu ra ngoài săn bắt thì ông ấy luôn là người đứng mũi chịu sào. Mãi sau này, khi tuổi tác càng ngày càng cao, sức khỏe của ông cũng bị giảm sút, thế là ông đành từ giã các cuộc săn bắt, lui về lo chuyện trong bộ tộc.
Khi vụ cháy rừng thứ hai xảy ra, một hòn đá lăn từ trên núi xuống đã làm gãy hai chân của ông ấy. Để không liên lụy đến bộ tộc của mình, ông ấy đã trực tiếp đâm đầu vào núi đá chết ngay tại đó.
Tộc trưởng là một tộc trưởng tốt, đại vu cũng là một đại vu tốt, vì vậy Dương Sí không hề có ý giấu diếm bọn họ bất kỳ điều gì. Duy chỉ có một việc anh ta giấu bọn họ mà không nói ra đó là việc anh ta được trùng sinh thêm một lần nữa, liên quan đến trận hỏa hoạn thứ hai, anh ta chỉ nói là do mình đã nằm mơ thấy được.
Những chuyện như thế này, cho dù là đúng hay không, thì đều phải chuẩn bị cho thật tốt. Dù sao cũng vừa trải qua một vụ cháy rừng, mảnh đất sinh sống của bộ tộc của bọn họ cũng chưa xác định chính thức, trước mắt chỉ tạm thời sinh sống ở đây. Thay đổi địa bàn sinh sống cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Tộc trưởng và đại vu sau khi nghe anh ấy trình bày thì rất nhanh đã đồng ý cho anh đi chuyến này.
Chỉ cần chuyến đi này diễn ra suôn sẻ thì mọi người trong bộ tộc cũng sẽ nhanh chóng ổn định lại cuộc sống.
Dương Sí dường như đã thấy được toàn bộ người của bộ tộc Bạch Hổ đã đến được một vùng đất an toàn, nơi đây cũng yên ổn và thanh bình, niềm vui của mọi người trong bộ tộc cũng dần dần được khôi phục trở lại. Trong vô thức nụ cười cũng đã nở trên môi anh.
“Con đi rồi thì giống cái của con sẽ làm thế nào?”
Nghe nhắc đến giống cái kia, nụ cười ở trên môi anh ta bỗng vụt tắt.
Phải rồi, giống cái nhỏ phải làm sao đây??
Phải rồi, giống cái nhỏ phải làm sao đây??
Chuyến đi lần này, sớm nhất cũng phải đến thời điểm trời chuyển lạnh anh ta mới có thể quay trở về được. Giống cái đó tuyệt đối không thể sống một mình ở trong sơn động được. Mẹ anh ta nhất định sẽ không đồng ý để cho cô ấy sống một mình như vậy.
Rất có thể là mẹ sẽ đón cô ta về sống cùng với bà ấy.
Nhưng nếu như vậy, thì Dương Sí lại càng không yên tâm.
Giống cái đó nhìn vào thì dường như cô ta đã thay đổi rồi, nhưng ai biết được trong lòng cô ta nghĩ như thế nào. Nếu như mình đi rồi, cô ta sống cùng với mẹ, rồi trộm lượng thực của bà ấy, làm tổn thương bà ấy thì biết phải làm sao đây?
Nhất thời Dương Sí trở nên lúng túng.
Cáp Nhĩ cho rằng con trai mình không đành lòng rời xa giống cái ấy, bà nở một nụ cười, vỗ vai anh ta rồi bảo anh mau quay về thương lượng với giống cái trước rồi hẵng nói.
Cáp Nhĩ nghĩ thầm trong bụng, nếu như giống cái nhỏ kia bằng lòng đến đây sống cùng với mình, mình rất sẵn lòng chào đón cô ấy. Nếu cô ấy không bằng lòng, vậy thì mình sẽ chuyển đến ở bên cạnh cô ấy, để tiện cho việc chăm sóc cô ấy trong mấy ngày tới. Hoặc nếu như cô ấy muốn đi theo cùng với đội của Dương Sí thì sao? Cũng không phải là không được, dù sao mỗi lần đi xa, cũng có vài giống cái đi cùng. Tóm lại, là phải xem cô ấy như thế nào rồi mới quyết định được.
Dương Sí cầm theo miếng thịt, trong lòng nặng trĩu tâm sự quay trở lại sơn động của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cũng không nghĩ ra được cách gì là tốt nhất.
Cũng không biết có mở miệng để nói được lời nào với cô ấy không. Bây giờ tất cả mọi người trong bộ tộc đều biết giống cái đó là người phụ nữ của mình.
Có muốn giải thích thế nào đi nữa thì cũng đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giải thích rồi, rốt cuộc thì khi chia thịt, mình đã ngầm thừa nhận cô ấy rồi…
Nếu không thì trực tiếp đuổi cô ta đi, mình có đuổi cô ta đi thì cũng không ai nói gì mình được cả.
Dương Sí nghĩ lại, rồi lại đè nén cái ý định đuổi cô ấy rời khỏi đây. Giống cái bây giờ không còn được trân quý như trước đây, nếu như cô ta bị đuổi ra khỏi bộ tộc Bạch Hổ, rất có thể sẽ bị bắt làm nô lệ, đến lúc đó biết phải làm sao đây?
Cô ta còn không thể nói được, trông cô ta lại yếu ớt như vậy, nếu như bị bắt đi, không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa đây.