Một người bình thường vẫn hay cười đùa tí tửng đột nhiên trở nên nghiêm túc trông vẫn rất đáng sợ.
Cái tay bên kia của Hàn Lộ nhéo nhéo vào người của Hợp Khương, tỏ ý muốn bảo cô ấy đừng nói thêm điều gì nữa.
Những lời vừa rồi cô ấy nói, xem ra có lẽ là bí mật không thể tiết lộ ra bên ngoài của bộ tộc Bạch Hổ. Bản thân mình là người ngoài, quả thực không nên biết quá nhiều.
Có lẽ Hợp Khương cũng nhận ra được tại sao anh cả của cô lại giận dữ như vậy, cô liền xấu hổ quay đầu lại về phía trước, và bắt đầu chuyển đề tài, cô kể cho Hàn Lộ nghe một số chuyện về các bộ tộc khác.
Trên đường đi, Hàn Lộ vừa nghe Hợp Khương kể chuyện phiếm, vừa nhìn ngắm phong cảnh chung quanh, cũng có chút thú vị.
Trong cả ngày hôm nay, ngoại trừ lúc gặp con suối nhỏ trên đường đi, mọi người mới dừng chân để nghỉ ngơi một lúc ra, thì thời gian còn lại đều lên đường và không dừng lại nghỉ ngơi. Mãi đến lúc khi mặt trời sắp lặn, Dương Sí mới bảo mọi người dừng lại ở phía trước để nghỉ ngơi.
Những người đàn ông trong đoàn đều tự giác đi tìm cỏ khô chung quanh đó mang về để trải trên mặt đất, làm nơi nghỉ ngơi vào ban đêm cho mọi người. Dương Sí đi đến bên cạnh Hàn Lộ, sau đó anh ta trả lại giỏ hạt dẻ cho cô. Rồi anh quay đầu nói với Hợp Thụ: “Anh với Đại Sơn canh chừng bọn họ và những con hổ, còn tôi sẽ cùng Tiểu Sơn đi tìm một ít nước để cho mọi người dùng.”
Nói đến việc đi tìm nơi có nước, thực ra Dương Sí căn bản là không cần đi tìm thì anh ta cũng biết ở đâu có nguồn nước. Ở kiếp trước, anh ta đã đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần, anh ấy biết chính xác khu vực này nơi nào sẽ có nước, nơi nào có thể săn bắt được thú rừng, mọi việc anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí buổi sáng trước khi xuất phát anh ta đã tính được thời gian trong ngày sẽ đi bao xa.
Chẳng mất bao lâu anh ta đã mang tin tức về nguồn nước trở lại, bởi vì chỗ có nguồn nước cách chỗ mọi người nghỉ chân cũng tương đối gần.
Đi cả một ngày trời, mặc dù mấy người đàn ông đều không quá mệt, có điều bọn họ đều cảm thấy rất khát nước. Khi nghe Dương Sí bảo gần đó có nước, thì tất cả bọn họ đều chạy đến chỗ con suối như ong vỡ tổ, thậm chí có người còn cởi cả chiếc váy da thú trên người ra rồi lăn lộn vùng vẫy trong nước.
Hàn Lộ chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng quay người rời đi, cảnh này thực sự có chút bỏng mắt. Còn Hợp Khương khi nhìn thấy cảnh đó có vẻ thích thú, còn muốn kéo cô đến xem cùng.
“Tiểu Lộ, Tiểu Lộ, Dương Sí nhà cô cũng xuống nước rồi, cô không muốn xem anh ta tắm sao?”
“Có cái gì đáng xem đâu chứ, chúng ta đi lên phía thượng nguồn thì tốt hơn.”
Hàn Lộ phải dùng hết sức kéo Hợp Khương đang lưu luyến không nỡ rời đi ra khỏi chỗ đó, lên phía thượng nguồn của con suối.
“Dương Sí nhà cô cũng chưa cởi bỏ đồ ra, tôi vẫn chưa nhìn thấy gì cả, cô lo lắng cái gì chứ…”
“Tôi…”
Thôi bỏ đi, không cần giải thích gì hết, dù sao thì tam quan vẫn là bất đồng.
Hàn Lộ rất bất đắc dĩ, ở đây chuyện nam nữ nhìn nhau tắm rửa là chuyện rất đỗi bình thường. Còn cô lọt thỏm ở giữa mọi người lại giống như là một sinh vật lạ.
Quả nhiên, rời khỏi tộc đàn để sinh sống một mình mới là điều thích hợp nhất với cô.
Hai người ở thượng nguồn con suối tắm rửa một cách đơn giản, lại uống no nước, lúc này mới đi theo đội ngũ trở về địa điểm nghỉ ngơi đã được sắp xếp xong.
Nhân lúc trời còn chưa tối, mọi người đều dọn sẵn đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra ăn. Hầu như tất cả đều mang theo thịt khô, chỉ có thức ăn của Hợp Khương và Hàn Lộ là không giống với mọi người trong đoàn.
Cái người tên Hòa Nhạc ngồi bên cạnh Hợp Khương. Cô ta liếc nhìn bọn họ mấy lần, thấy Hợp Khương và Hàn Lộ đều không có ý định chia sẻ thức ăn cho mình, cô ta liền tức giận không nuốt nổi miếng thịt khô, lập tức đến tìm anh trai cô ta để xả giận một trận.
Hàn Lộ bị Hợp Khương ngồi chắn lại phía trước nên cô cũng không nhận ra là có chuyện như vậy xảy ra. Cô tập trung bóc những hạt dẻ của mình ra ăn. Vì không cảm thấy đói lắm, hơn nữa thời gian cũng không quá gấp gáp, cho nên cô từ từ kiên nhẫn bóc từng hạt dẻ một để ăn.
Ăn nhiều quá trong miệng thực sự sẽ ảnh hưởng đến hương vị của nó.