Trong mấy ngày nay, suốt cả chặng đường Dương Sí không chỉ nghĩ đến sự phát triển trong tương lai của bộ tộc mình, mà còn nghĩ rất nhiều nhiều liên quan đến giống cái ấy.
Trong lòng anh ta vẫn rất chán ghét giống cái mà anh ta gặp ở kiếp trước, nhưng anh ta lại không có cách nào để chán ghét giống cái trước mặt này.
Lòng anh ta vừa rối bời, vừa phiền não.
Cứ nghĩ đến chuyện cô ấy sắp trở về bộ tộc của cô ấy, rất có thể sau này sẽ không còn gặp lại cô ấy nữa thì Dương Sí cảm thấy trong lòng mình rất buồn phiền, cực kỳ không muốn.
Vì vậy mới mượn cớ việc hết thức ăn, cần phải đi săn bắt để dự trữ thêm lương thực nên mới cho đoàn dừng lại cuộc hành trình.
Nhưng sau khi cho đoàn dừng lại, thì anh ấy cũng không có cách gì khiến cho cô ấy có thể thay đổi ý định mà ở lại với đoàn. Anh ta đành bảo mọi người đi chung quanh để săn bắt một thú rừng mang về, trước mắt để giải quyết nguy cơ có thể bị đói sau đó mới tính tiếp.
Vì trong đoàn này toàn những người có sức mạnh cường tráng nhất trong bộ tộc, cho nên việc ra ngoài săn bắt cũng có tính an toàn rất cao, cộng thêm có Dương Sí là người dẫn đầu đoàn, Hòa Nhạc cũng rối rít muốn đi theo bọn họ.
Hòa Kim cũng không chịu được sự lải nhải của cô ấy, cuối cùng sau khi hỏi ý kiến của những người trong đoàn, anh ta đành đồng ý để cho cô ấy đi theo cùng.
Một nhóm gồm năm người đi săn bắt, nhóm còn lại còn bảy người và ba con hổ, sức mạnh của bọn họ cũng không kém đoàn người đi săn là bao, thậm chí so với mấy người đi săn còn mạnh hơn.
Nếu không thì Dương Sí cũng sẽ không yên tâm.
Cả hai nhóm người đều thực hiện các nhiệm vụ riêng của nhóm mình, một nhóm bận rộn đi săn, một nhóm bận rộn chế tác vũ khí.
Hàn Lộ nhìn cách ăn mặc trên người của bọn họ rất thô sơ, lúc đầu cô cho rằng bọn họ là người nguyên thủy, nhưng không ngờ vũ khí mà bọn họ tạo ra lại rất tiên tiến.
Tất cả bọn họ đều biết cách làm giáo mác và cung tên, còn có một số thứ giống chiếc dao găm nhỏ, được tạo ra bởi những chiếc xương động vật. Thực ra chúng cũng chỉ là một cái gai xương được mài nhọn có tay cầm. Cô rất thích chúng, nên lấy một ít hạt dẻ để hối lộ cho Hàn Thụ, muốn anh ta làm cho mình một cái.
Mặc dù dao găm thời nguyên thủy không tốt như dao thời hiện đại, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, nếu muốn sống sót một mình trên biển, có thứ này đối với cô mà nói nó sẽ rất có ích.
Hợp Thụ mất gần hai giờ đồng hồ mới mài xong con dao găm cho cô. Kết quả là Hợp Khương sống chết cũng không để cho anh trai mình nhận những hạt dẻ của Hàn Lộ, Hàn Lộ đành phải vừa khuyên vừa dỗ dành cô ấy.
Cô có quan hệ tốt với Hợp Khương, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô cũng có quan hệ tốt với anh trai Hợp Khương. Cô làm sao lại không biết xấu hổ mà vô duyên vô cớ bắt anh trai Hợp Khương phải cực khổ gần hai giờ đồng hồ để làm con dao cho mình chứ.
Vì vậy, dưới sự kiên trì nài nỉ của cô, cuối cùng hạt dẻ vẫn nằm trong chiếc túi da của Hợp Thụ. Tất nhiên, sau khi hạt dẻ chui vào túi da của Hợp Thụ thì số hạt dẻ đó sẽ đi về đâu, cái này không cần cô tìm hiểu thì cũng biết nó sẽ đi về đâu.
Hợp Khương hợp tình hợp lý cướp ngay nửa túi hạt dẻ của anh trai mình.
Hàn Lộ chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
Khi trời nhá nhem tối, nhóm người phụ trách việc đi săn cuối cùng cũng quay trở về.
Bốn người đàn ông, trong tay mỗi người đều có hai hoặc ba con mồi, bọn họ coi như cũng thắng lợi mà trở về. Bọn họ theo thói quen cứ thế bảo vệ giống cái ở giữa, Hàn Lộ nhìn thoáng qua, phảng phất như nhìn thấy nữ vương của rừng rậm.
Chỉ là vị nữ vương này tính tình hơi cáu kỉnh, mỗi lần nhìn cô ta, đều thấy hai mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm mình đầy vẻ oán hận.
Không lẽ là vì Dương Sí?
Hợp Khương cũng từng nói qua, cái người tên Hòa Nhạc này rất thích Dương Sí.
Hàn Lộ chỉ liếc cô ta một cái rồi cũng không thèm nhìn lại, cho dù cô gái đó có thù với mình đi chăng nữa thì cũng chẳng có chuyện gì to lớn, dù sao cô cũng sắp rời khỏi nơi này. Đến lúc đó thì cô ta sẽ biết đó chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi.
“Hàn Lộ! Đi, chúng ta đi xem xem hôm nay bọn họ săn bắt được đồ gì.”
Đối với người thuộc bộ tộc Bạch Hổ mà nói, món ăn ngon nhất của họ vẫn là thịt. Ăn hạt dẻ và thịt khô liên tục trong mấy ngày liền, khiến Hợp Khương sớm cũng đã chán ngấy.