Chương 47: Giống cái nhỏ, vết thương của cô đâu rồi? 1
“Hòa Nhạc, những gì Tiểu Lộ nói là thật sao? Cô thật sự đã mang con sói con đó trở về đây?”
Hòa Nhạc thấy tình hình là không thể giấu được nữa nên cũng dứt khoát không giấu diếm nữa.
“Phải, tôi mang nó về đó, nó nhỏ như vậy, nó đáng thương như vậy, mẹ của nó còn bị các người đánh chết. Tôi nhặt nó về nuôi dưỡng vài ngày thì có làm sao đâu?”
Dương Sí nghe Hòa Nhạc nói mấy lời này, thật lòng anh ta muốn đưa chân đá văng cô ta.
Nếu như không phải do cô ta tự ý bắt con sói con này thì làm sao con sói mẹ đó biết mà đuổi đến được chứ, bọn họ cũng không còn cách nào khác đành phải giết chết con sói mẹ đó.
Cần phải biết rằng những con sói hoang dã sống trong rừng núi luôn sống theo bầy đàn, bọn họ bây giờ lại không ở trong lãnh thổ của bộ tộc mình, bên cạnh bọn họ còn dẫn theo vài người giống cái đi cùng, nếu như gặp bầy sói, bọn họ có ra tay cũng không đấu lại được với bầy sói.
Dương Sí có thể nhịn cú đá này, nhưng còn Hòa Kim thì anh ta không thể nương tay với cô ấy, bốp một cái, trong đêm tối âm thanh nghe rất rõ ràng.
Hòa Nhạc choáng váng vì bị đánh, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh trai cô đánh cô.
Hòa Kim kìm nén cơn tức giận đang xông lên trong lồng ngực đi đến bên cạnh Dương Sí, cười một cách khổ sở rồi nói: “A Sí, tôi xin lỗi, là do tôi không dạy bảo nó được tốt. Tôi mang con sói con đi vứt trước, đợi sau khi quay lại tôi sẽ trừng phạt nó.”
“Không cần đâu…”
Dương Sí đưa một tay kéo Hàn Lộ ra phía sau lưng mình, giọng điệu rất nghiêm trọng.
“Bọn chúng đã kéo đến rồi.”
Bọn chúng ở đây là đang ám chỉ ai, những người đang còn thức đêm nay, trong lòng bọn họ đều biết rất rõ. Những người đàn ông ngay lập tức cầm lấy vũ khí lên, gọi những giống cái đang ngủ thức dậy. Hàn Lộ cũng vội vàng đánh thức Hợp Khương dậy. Tất cả mọi người đều đứng tập hợp lại, những con hổ của bọn họ cũng trở nên cảnh giác hơn.
Từng cặp mắt màu xanh lục lóe lên trong đêm tối vô cùng dễ thấy, bọn chúng mỗi lúc mỗi tiến lại gần hơn, rậm rạp chằng chịt khiến cho người ta cảm thấy thật ghê rợn.
Bây giờ có chạy thì cũng không thể chạy được nữa rồi!
Bầy sói đã đến rồi…
Hàn Lộ nhìn thấy một mảng màu xanh lục thì tay chân cô đã lạnh ngắt, da đầu tê dại. Cô đếm chúng thật nhanh, ít nhất cũng có đến năm mươi mấy con, bọn chúng còn đứng ở những vị trí không thể nhận diện ra được, nên có thể vẫn còn rất nhiều.
“Tiểu Lộ… có chuyện gì vậy…”
Hợp Khương vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, hai mắt vẫn còn nhắm lại chưa mở ra. Hàn Lộ nhiều lần nói với cô ấy là bọn sói đang đến, nhưng cô ấy vẫn không hề có phản ứng gì, cô đành phải véo vào người Hợp Khương vài cái để cho cô ấy tỉnh ngủ.
“A! Đau quá! Đau quá! Tiểu Lộ!”
“Bầy sói đến rồi, cô mau tỉnh táo lại đi.”
“Sói?”
Cuối cùng Hợp Khương cũng đã tỉnh ngủ, có điều cô ấy vẫn dương dương tự đắc mà không chút sợ hãi nào.
“Sói hoang thì có gì phải sợ hãi chứ, anh trai tôi và Dương Sí, hai người bọn họ lợi hại như vậy, chỉ vài nắm đấm là bọn chúng sẽ bị giết ngay thôi mà.”
Cô nương này vẫn tưởng rằng mình đang ở trong lãnh thổ của bộ tộc Bạch Hổ à? Lúc này Hàn Lộ thật sự muốn dội cho cô ấy một gáo nước lạnh vào mặt, để cho cô ấy tỉnh táo lại.
Hai nắm đấm không thể đánh lại với bốn tay!!!
Đối mặt với rất nhiều sói như vậy, sức chiến đấu của bọn họ chỉ có bảy người đàn ông và bốn con hổ. Hơn nữa chiến đấu với bầy sói trong điều kiện bóng tối như thế này thì sức mạnh chiến đấu của bọn họ cũng sẽ giảm sút đi rất nhiều, bên cạnh đó còn có những người phụ nữ không có sức chiến đấu, muốn thoát thân e là cũng rất khó.