Đêm, sương mù dày đặc như mực, tràn ngập khắp các nơi trên các con đường trong thành, đưa tay ra không thấy năm ngón:
Trong bóng đêm, những đoạn đường ray bằng đồng xanh ngổn ngang rải rác tựa như những vết sẹo vặn vẹo dữ tợn, màu nâu đen, lại tựa như những lớp vảy đã cạn máu nằm trên mặt đất:
Ở ven đường cũng không có đèn, bởi vì vụ dân sống dưới tầng đáy của tòa thành vốn không dùng được loại ánh sáng đắt tiền này:
"Tê ~ "
Kiều Thiết Căn khẽ run lên một cái trong gió lạnh, hắn vội vàng nắm thật chặt quần áo, từ trong lớp cổ áo khít khao kia tỏa ra chút hơi ấm, lướt qua yết hầu, khiến hắn cảm nhận được một tia ấm áp:
Hắn quyết định không đợi nữa:
Kiều Thiết Căn lấy ra đèn pin, nghênh ngang mà lắc lư đi về phía trước: Nơi đó là một dãy nhà thấp bé cũ nát, cũng là mục tiêu đêm nay của hắn:
Hắn cũng không lo lắng ánh sáng từ đèn pin sẽ làm kinh động chủ nhân trong phòng: Nơi này chính là khu Hắc Quang , đám người sinh hoạt ở nơi này đều là vụ dân, kể cả khi châm một cây đuốc hừng hực thiêu đốt ở trước mắt bọn họ, bọn họ cũng không thể nhìn thấy:
Kiều Thiết Căn cũng là vụ dân, nhưng không giống những vụ dân khác, hắn có một chút kỳ ngộ nho nhỏ của mình, bởi vậy cũng nhận được một thứ mà những vụ dân khác không có:
Ví dụ như, hắn có thể nhìn thấy:
Kiều Thiết Căn mượn đèn pin tỏa ra chút ánh sáng nhạt xuyên thấu tầng sương mù dày đặc bên ngoài, rất nhanh đi vào bên trong một tòa lầu thấp bé, hẻo lánh cũ nát trước mặt:
Vừa nhìn đã biết tòa lầu thấp bé này dành cho gia đình neo người ở, bởi vì ở ngoài cửa chỉ có hai cái đạo manh tác (dây thừng dành cho người mù) trùng khớp với tình huống mà hắn hỏi được trước khi đến đây: Nơi này chỉ có một đôi mẹ con sinh sống thôi: Trong gia đình không có đàn ông trưởng thành, còn là vụ dân:
Kiều Thiết Căn sờ sờ vào mũi đao hơi nặng trong túi tiền, cảm thấy dù chút nữa có xuất hiện chuyện gì "Ngoài ý muốn", bản thân cũng có thể nhanh chóng giải quyết, không tạo thành tiếng động quá lớn:
"Đáng chết, thối như vậy, còn mất vệ sinh hơn ta..." Kiều Thiết Căn vừa tới gần tòa lầu nhỏ cũ nát, đã ngửi thấy một loại mùi hư thối, chua loét, tanh tưởi thổi tới, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu:
Hắn thoáng nín thở một hơi rồi rón ra rón rén tới gần:
Bên trong tòa lầu nhỏ kia rất im ắng: Hắn ghé sát tường cẩn thận lắng nghe một hồi, sau khi xác nhận được hai mẹ con đều đã nghỉ ngơi trong phòng rồi, đang muốn hành động, bỗng nhiên lại nghe được bên trong truyền đến giọng nói của một thiếu niên: "Không biết, hẳn là người ta đi ngang qua."
Tiếng nói của thiếu niên ấy có chút ngây ngô, nhưng nghe vào tai lại cảm thấy khàn khàn trầm thấp:
Lời này vang lên cực kỳ đột ngột, khiến cho Kiều Thiết Căn sợ tới mức nhảy dựng lên, ngược lại hắn còn có chút tức giận, lập tức đưa tay sờ về phía túi tiền theo bản năng:
Hắn bị phát hiện rồi sao?
Đáng chết, quả nhiên lỗ tai của đám vụ dân này thính thật:
Kiều Thiết Căn có chút bực bội trong lòng, nhưng hắn lại dứt khoát đứng thẳng lên, nếu đã bị người ta chú ý tới, hắn cũng chẳng buồn giả vờ nữa, trực tiếp ngả bài cho xong:
Trộm không thành thì cướp!
Hiện giờ hắn có năng lực này:
Trước khi bắt đầu hành động này, hắn đã có dự tính như vậy rồi: Nói nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy: Hắn cố ý chọn khu vực hẻo lánh này, chính vì dù trong này có hai người chết đi, nếu không đến mười ngày nửa tháng, đội tuần tra cũng sẽ không chú ý tới đâu:
"Mời người ta tiến vào ư? Hay là thôi đi, đã trễ thế này rồi." Lúc này, âm thanh của thiếu niên kia lại truyền đến:
Kiều Thiết Căn nhướng mày, hắn vừa hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng bỗng nhiên hắn lại nhớ tới một câu không đầu không đuôi y như thế này, vừa vang lên lúc trước, hẳn là thiếu niên này đang nói chuyện với mẹ của nó?
Chẳng lẽ giọng nói của mẹ nó rất nhỏ ư?
Nhưng mặc kệ như thế nào, chắc chắn là hắn bị phát hiện rồi:
Kiều Thiết Căn nhìn cánh cửa sắt khá nặng nề trước mắt, hơi ho nhẹ một tiếng, cất giọng điềm đạm đáng yêu, hơi thổn thức kêu lên: "Xin hãy rủ lòng thương, đạo manh tác của tôi bị đứt, tôi lạc đường, lại vừa ngã gãy chân xong, thật vất vả mới lần theo được đạo manh tác của hai người mà đi tới tận đây, có thể giúp tôi băng bó một chút vết thương hay không? Tôi đã chảy rất nhiều máu!"
"Không có gì đáng thương hết, đạo manh tác của bản thân còn làm đứt thì trách được ai?" Thiếu niên bên trong nói, nhưng từ cách nói chuyện của cậu bé, dường như đang nghe mẹ của mình khuyên nhủ:
Kiều Thiết Căn: "..."
Tiểu quỷ chết tiệt này, sao lại không có chút đồng cảm nào vậy?
Đợi lát nữa hãy xem tao dạy dỗ mày như thế nào!
Nếu khổ nhục kế không dùng được, Kiều Thiết Căn chuẩn bị trực tiếp phá cửa sổ lao vào, nhất định phải tốc chiến tốc thắng: Hắn có đèn pin chiếu sáng, hẳn là có thể khiến bọn họ im miệng mãi mãi trước khi hai người này phát ra tiếng thét chói tai: