Đặng Phong lập tức khống chế Khư Nhãn, dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt cũng lại khôi phục thành màu đen bóng: Nhưng bỗng nhiên gã cảm thấy một tia e ngại dâng lên trong lòng mình, lại âm thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ đối phương còn không thể nhìn thấy: Nếu không để thiếu niên này nhìn thấy biểu cảm thất thố hồi nãy của gã, một vị "Tiền bối" với tuổi đời, tuổi nghề vượt xa hắn không biết bao nhiêu năm, lại thất thố… Dường như sẽ có chút dọa người:
Gã ho nhẹ một cái, lại nói: "Tôi sẽ ở bên cạnh cậu: Đúng rồi, bên kia là ký túc xá của tôi: Lại nói, mấy ngày nay tôi chưa hề trông thấy cậu, cậu vừa tới hôm nay sao?"
"Tôi đến đây được vài ngày rồi." Hứa Thâm ngoan ngoãn trả lời: "Nhưng vẫn một mực đợi ở trong ký túc xá lý không ra ngoài."
"Vậy sao: : : Mà cũng đúng, nơi này không có Đạo Manh tác, cậu hành động không tiện, nhưng cũng chẳng sao đâu, rất nhanh cậu sẽ được thấy thế giới hoàn toàn mới rồi!" Đặng Phong cười nói:
Gã cảm thấy được bất cứ một vụ dân nào khi nghe được loại tin tức này, đều sẽ vô cùng hưng phấn và chờ mong:
Nói đâu xa, lúc trước gã cũng là như thế: Tuy bị cuốn vào sự kiện khư thú là chuyện vô cùng bi thống, nhưng loại tin tức này cũng hòa tan đi phần nào rồi:
Bởi vì "Thấy" chính là điều mà cả đời vụ dân đều khát vọng:
Nhưng thật đáng tiếc, Đặng Phong lại phát hiện ở trên mặt Hứa Thâm chẳng có một chút vẻ vui mừng nào:
Cũng đúng: : : Chắc là lúc trước đã có người báo với hắn điều này rồi:
"Cái kia: : ." Hơn mười phút sau, Hứa Thâm đang đi bình thường bỗng nhiên hơi chần chờ mở miệng nói: "Chúng ta cứ đi thẳng qua như vậy sao?"
Đặng Phong hơi sửng sốt, gã nghi hoặc nhìn nhìn bãi cỏ phía trước và kiến trúc nằm ở cuối bãi cỏ, nói: "Đúng vậy, bên kia chính là nơi mở Khư Nhãn, có phải cậu hơi khẩn trương hay không? Không có việc gì đâu, quá trình mở Khư Nhãn sẽ diễn ra rất nhanh, lập tức trôi vèo qua ấy mà."
Tôi không hề khẩn trương: : : Hứa Thâm cảm thấy hai chân mình nặng trịch như bị rót chì, trong lòng lại có chút sụp đổ và sợ hãi:
Vì sao ở trong này cũng có khư?
Không phải vài ngày trước khư thú kia vừa mới rời đi sao: : :
Đặng Phong cũng không biết, thực ra không phải bởi vì không có Đạo Manh tác mà ba ngày nay hắn cứ một mực ở lỳ bên trong ký túc xa không chịu ra ngoài: : :
"Chúng ta: : : Có thể đi vòng qua không?" Hứa Thâm khống chế giọng nói của mình, không cho nó phát ra âm thanh run rẩy, thay vào đó, hắn nhỏ giọng dò hỏi một câu:
Ngay khi câu hỏi ấy bật ra khỏi miệng hắn, hắn có thể "Nhìn thấy" rõ ràng con khư thú đang nằm sấp trên bãi cỏ kia, cả người nó giống như một con rết ướt sũng, được tạo thành từ hơn một ngày cái đầu người nối liền vào nhau: Nó vừa nghe hắn nói, bỗng hơi hơi giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía hắn: : :
Tựa như hơn một ngàn cái đầu trắng bệch kia, cùng với những đôi mắt sung huyết, đang chăm chú nhìn vào: : : hắn:
Đặng Phong, anh thật sự xác định rằng chúng ta sẽ đi qua như vậy?
Hứa Thâm âm thầm nuốt một chút nước miếng, hắn lập tức nghĩ tới lời nói của cô gái Tô Nhã trẻ tuổi kia:
Không được chăm chú nhìn nó: : :
Không được để nó phát hiện ra, hắn nhìn thấy nó: : :
Đặng Phong: "?"
Đi vòng qua?
Rõ ràng có thể đi thẳng, vì sao bọn họ lại phải đi vòng? ?
Đặng Phong hướng vẻ mặt kỳ quái nhìn qua thiếu niên bên cạnh, vẻ mặt kia giống như đang nói: ‘Có phải cậu có bệnh hay không?’
"Chẳng lẽ cậu muốn qua nơi khác dạo chơi một chút?" Đặng Phong tự tìm một nguyên nhân cho Hứa Thâm rồi lắc đầu nói: "Sắp sửa mở Khư Nhãn rồi, chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi là cậu có thể nhìn thấy, tới lúc đó lại đi chơi sau: Trong tương lai chúng ta còn có rất nhiều cơ hội: Lại nói, không hiểu vì sao tôi cứ có cảm giác cậu chẳng có chút chờ mong nào về chuyện mở Khư Nhãn này cả?"
Hứa Thâm: ". : ."
Sợ hãi mãnh liệt đang xoắn lấy trái tim hắn, nhất thời hắn không thể nghĩ ra được cái cớ nào hay ho hơn: Huống chi, hình như con khư kia đang chú ý tới hắn, nếu cố ý đi vòng qua nó: : : Có phải hắn sẽ bị nó nhận ra hay không?
Hắn khống chế khiến cho cơ bắp cả người thả lỏng ra, lại khiến cho trái tim đang đập bùm bùm những nhịp kinh hoàng ấy dần dần bình tĩnh lại: Trong khi hết thảy những biến hóa khác đều cần hắn cưỡng ép trả về nguyên trạng thì vẻ mặt hắn, từ đầu tới giờ, vẫn luôn là đờ đẫn: Điều này khiến cho từ đáy lòng hắn không khỏi âm thầm cảm kích "Ma ma", tồn tại đã ở bên hắn suốt ba tháng thời gian ấy:
Cũng vì bản thân ở trong loại hoàn cảnh như thế, đã khiến hắn từ từ luyện ra một loại bản lĩnh gặp biến cố, không phản ứng, cũng không sợ hãi:
"Không, tôi rất chờ mong: Được rồi chúng ta đi qua nhanh thôi.” Hứa Thâm vội vàng nói: "Vừa rồi, tôi chỉ cho rằng con đường phía trước không dễ đi, nên: : ."