Chương 17: Áo Dài Trắng, Đi Tất Lưới, Xỏ Giày Cao Gót Đỏ…
Hai người xuyên qua đoạn hành lang trống rỗng, sạch sẽ của sở nghiên cứu, Đặng Phong lại đưa Hứa Thâm đi tới bên trong, dừng lại phía trước một khung cửa có hai cánh: Gã đẩy cửa ra, bên trong sáng ngời, có khá nhiều bóng dáng mặc áo khoác màu trắng, đang đứng thao tác phía trước những đài thiết bị có hình thù kỳ quái:
Trong số đó có một vài thiết bị được đặt riêng tại gian phòng với vách ngăn bằng thủy tinh trong suốt, đứng ở bên ngoài cũng có thể thấy rõ tình huống bên trong:
Mà ở phía trước những cỗ máy móc kia, lại có một đống chồng chất những thứ khiến người khác phải hoảng sợ:
Những khối thịt màu đỏ tươi, cái đầu của một loài thú nào đó, phần tứ chi cứng ngắc mà sắc bén bị bẽ gãy: : :
Còn có những cái chai, bên trong đựng đầy các loại côn trùng đang mấp máy vặn vẹo:
Hứa Thâm hít một hơi thật sâu: Cảnh tượng trước mắt khiến hắn vừa cảm thấy vô cùng khủng bố vừa cảm thấy cực kỳ mới mẻ, nhưng vẻ mặt hắn vẫn đờ đẫn, không mang theo một chút biểu cảm nào:
"Huấn luyện viên? Anh tới nơi này làm gì: : : À, đưa người mới tới đây phải không?"
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu trắng đã chú ý tới hai người, chờ tới khi người nọ nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thâm, đã hiểu hết mọi chuyện rồi đi tới:
Lại nói, đại đa số những vụ dân có thể đi vào nơi này, đều là thành viên mới tới:
"Anh có thể đi ra ngoài rồi." Người đàn ông trung niên đi tới, nói một câu với Đặng Phong, rồi bắt lấy cánh tay Hứa Thâm, nói: "Đi theo tôi, đi chậm một chút: Đừng đụng vào bất cứ thứ gì ở đây."
Đặng Phong vội vàng nói với Hứa Thâm: "Đừng lo lắng, cậu cứ đi cùng ông ấy qua là được: Tôi ra bên ngoài chờ cậu."
"À vâng." Hứa Thâm đáp ứng một tiếng, thoạt nhìn hắn có vẻ ngơ ngác, tùy ý để người đàn ông trung niên kia kéo về phía trước:
Rất nhanh, người đàn ông trung niên ấy đã đưa hắn tới chỗ sâu nhất, rồi dừng lại trước cửa một căn phòng màu tím:
Người này gõ gõ cửa, nói: "Ly tỷ, có người mới đi tới mở Khư Nhãn."
Qua vài giây sau, bên trong truyền tới âm thanh lười biếng, tựa như chủ nhân của giọng nói này vừa tỉnh ngủ: "Đã biết, vào đi."
Lúc này người đàn ông trung niên nọ mới đẩy cửa ra, chỉ thấy bên trong là một gian phòng rộng chừng 30 mét vuông, có vẻ lộn xộn lung tung: Trên chiếc bàn dài bao quanh vách tường chất đống những văn kiện hỗn độn, trên tường còn bị đính lên những thứ quái dị, có chiếc mặt nạ hình chú hề kỳ lạ, còn có một vài cái đầu lâu với vẻ ngoài dữ tợn, cùng với bộ tóc tán loạn xoã tung: : :
Ở giữa phòng, là một chiếc ghế nằm máy cực lớn:
Tại hai bên sườn ghế nằm kia là vòng kim loại và những miếng băng vải màu đen, có thể thoải mái trói buộc tồn tại nằm bên trên nó:
Hứa Thâm hơi hơi căng thẳng, hắn cảm thấy một tia khẩn trương đang len lỏi trong lòng:
Không hiểu vì sao bỗng nhiên nhìn cái ghế nằm này, trong đầu hắn lại liên tưởng đến hàng đống máu thịt được chồng chất phía trước những thiết bị bên ngoài kia:
"Yêu, vẻ ngoài cũng không tệ."
Lúc này, một âm thanh mang theo vài phần lười biếng như mèo truyền đến, thậm chí còn có thể nghe ra một chút hưng phấn ẩn chứa trong giọng nói này:
Hứa Thâm nhìn về phía cô gái với dáng người thon dài vừa ngồi dậy từ trên chiếc ghế mềm dành để nghỉ ngơi được đặt bên cạnh ghế nằm máy:
Theo động tác đứng dậy của cô, đường cong thân thể đầy đặn cao ngất lập tức lồ lộ hiện ra: Tuy cô đang mặc một chiếc áo dài màu trắng, nhưng áo ngoài lại rộng mở, không có cài nút, bên trong là một chiếc áo bó sát người màu đen, để lộ ra phần bụng bóng loáng bằng phẳng, còn bên dưới là quần đùi jeans:
Tựa như ánh mắt Hứa Thâm đã bị thứ gì đó dẫn dắt, nó bắt đầu không tự giác lập tức chảy xuống phía dưới chiếc quần đùi jeans đó, rồi bị cuốn hút bởi cặp đùi đẹp kéo dài thẳng tắp, được bao kín bởi một mảnh võng lưới màu đen:
Hắc Ti? (võng lưới màu đen là hắc sắc ti võng)
Hứa Thâm lập tức nghĩ tới vị Vương đại gia ngồi ngoài cửa, rồi không khỏi âm thầm gật đầu: : :
Xem ra cô gái trước mắt này, chính là vị "Ly tỷ" trong miệng bọn họ:
Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bất cứ một thứ gì xinh đẹp đều đủ khả năng khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên:
"Anh đi ra ngoài trước đi.” Cô gái trước mắt nói với người đàn ông trung niên vừa dẫn đường cho Hứa Thâm:
Cũng tùy ý như lời mà người đàn ông nọ đã nói với Đặng Phong khi gã đã dẫn Hứa Thâm tới đây vậy:
Người đàn ông trung niên vội vàng lên tiếng đáp lại, dường như gã vừa nhẹ nhàng thở ra: Ngay sau đó, gã lập tức đẩy mạnh Hứa Thâm đi qua cửa, rồi thuận tay nhẹ nhàng đóng cánh cửa bên ngoài lại:
Không biết vì sao, Hứa Thâm lại có cảm giác dường như đối phương đang bỏ trốn: : :
"Hứa Thâm?"
Ly tỷ đã đứng dậy đi tới, áo khoác màu trắng như áo gió, đi tất lưới màu đen, lại thêm đôi giày cao gót màu đỏ, nhìn qua vừa tùy tiện vừa phóng khoáng: