Hứa Thâm đi ra bên ngoài sở nghiên cứu khư thú, lại nghe được tiếng ngáy quen thuộc, hắn nghiêng đầu ghé qua, đã thấy Vương đại gia đang ngủ say sưa:
"Cậu rời khỏi rồi: : : A!" Bên cạnh, giọng nói của Đặng Phong kèm theo người của gã xuất hiện: Gã vừa nhìn thấy Hứa Thâm, bỗng có chút kinh ngạc, từ đáy lòng toát ra một ý niệm: Không nhìn ra nhé, từ sau khi nhóc con này mọc ra đôi mắt, nhìn cậu ta ưa nhìn thật:
Đáy lòng gã lập tức cảm thấy một cơn ghen tuông:
"Anh vẫn còn ở đây hả?"
"Đương nhiên rồi, hiện giờ cậu đã mở Khư Nhãn rồi, cho nên anh chuẩn bị đưa cậu đi gặp huấn luyện viên đây." Đặng Phong nói xong, lại nhìn thoáng qua Vương đại gia đang ngủ say bên cạnh, vội vàng kéo Hứa Thâm rời đi: "Đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Hai người dọc theo con đường ban đầu quay về:
Trong lòng Hứa Thâm khá khẩn trương, nhưng sau khi hắn bước khỏi bậc thang, bỗng phát hiện con khư thú lúc trước vẫn nằm trên bãi cỏ kia đã không thấy đâu nữa rồi, giống như lúc trước đều là ảo giác:
Hứa Thâm lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, tuy có thể ngụy trang, nhưng bản thân hắn cũng không dám cam đoan mỗi lần hắn đều có thể giả vờ giống như thật, và sẽ không bị vạch trần:
Huống chi, dù giả vờ giống như thật, ai có thể cam đoan con khư thú ấy sẽ không nổi điên lên, rồi đột nhiên nó tùy ý tập kích lung tung???
"Thế nào, Ly tỷ xinh đẹp không?" Đặng Phong ôm theo vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn Hứa Thâm:
Hứa Thâm lại cho rằng gã đang muốn hỏi hắn về chuyện mở Khư Nhãn: : :
"Rất dễ nhìn." Hứa Thâm trả lời chi tiết:
Đặng Phong cười cười, vẻ mặt mang theo ý nghĩa ‘nhóc con kiếm lời rồi nhé’: "Tuy tính tình Ly tỷ hơi kỳ quái một chút, nhưng chỉ cần Ly tỷ không nói lời nào, không hành động chút nào, chỉ yên yên tĩnh tĩnh đứng yên tại chỗ, thì cô ấy tuyệt đối là một loại phong cảnh xinh đẹp nhất cục Khư Bí chúng ta!"
Anh cứ nói thẳng là chị ấy đẹp muốn chết là được rồi mà: : : trong lòng Hứa Thâm yên lặng nói:
: : :
: : :
"Lúc bình thường chúng ta đã huấn luyện như thế nào, có phải tác chiến cùng khư thú không?" Hứa Thâm không để đề tài nói chuyện tiếp tục dừng lại trên người Ly tỷ, hắn bắt đầu đề cập tới chuyện chính:
"Về chuyện này ư? Tạm thời cậu không cần phải lo lắng đâu."
Đặng Phong cười cười: "Chúng ta chỉ là đội viên dự tuyển: Nếu đem ra so sánh với khư thú, thì cả đám chúng ta chỉ cùng cấp với em bé còn dùng tã lót thôi, là một đứa bé xíu xiu: Và dù là khư thú cấp E được bên trên phán định là loại nhỏ yếu nhất, cũng là tồn tại cực kỳ nguy hiểm với chúng ta!"
"Muốn tiếp xúc khư, ít nhất cũng phải huấn luyện tròn năm tháng trở lên: Và khi tới gần kỳ khảo hạch cuối cùng, huấn luyện viên mới bố trí khư thú làm bồi luyện cho chúng ta thực chiến, nhưng chúng đều là khư thú cấp E đã bị đánh cho nửa chết nửa sống rồi."
Nói đến chỗ này, gã lại nở nụ cười rồi nói: "Cậu đừng nghĩ chúng nào là khư thú nhỏ yếu nhất, còn bị đánh cho nửa chết nửa sống rồi, nhưng ở lần đầu tiên huấn luyện cùng khư thú, lại có rất nhiều người đều bị thương, thậm chí còn có trọng thương nữa cơ: Lại nói, hiện giờ dù chúng ta đã có khả năng nhìn thấy khư rồi, nhưng em vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của những con khư kia đâu: : : Chỉ cần chúng nó đứng ở trước mặt em thôi, cũng khiến hai chân em run rẩy không ngừng rồi."
Gã lại lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy thổn thức, sau đó ném cho Hứa Thâm một ánh mắt mang đầy hàm ý: ‘Đến lúc đó cậu sẽ biết’.
Hứa Thâm nắm bắt được tin tức trong lời nói của gã, lập tức tò mò hỏi: "Nói như vậy, ở trong này chỉ huấn luyện năm tháng là sẽ khảo hạch ư?"
"Không, là sáu tháng." Đặng Phong nói: "Năm tháng trước sẽ huấn luyện, một tháng cuối cùng chuẩn bị cho khảo hạch, khi thông qua, sẽ được phân công đi ra ngoài trở thành đội viên chính thức."
"Nếu không thông qua thì sao?"
Đặng Phong hơi hơi nhún vai: "Thì phải liên tục khảo hạch, ngày nào cũng khảo hạch, mãi cho đến khi thông qua, hoặc là: : ." Gã không nói tiếp, mà thân thiết vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm, nói: "Biện pháp tốt nhất vẫn là hết sức thông qua trong lần đầu tiên đi: Anh nghe nói nếu lần đầu tiên không thông qua, thì những lần khảo hạch sau, sẽ là thực chiến cùng cấp : : : Nhưng lại không có đội viên lão luyện dẫn dắt: Không cần nghĩ cũng biết tình huống như vậy càng thêm gay go: : ."
Nói đến chỗ này, vẻ mặt gã thoáng hiện một tia ngưng trọng:
Hứa Thâm cũng hiểu ra vấn đề: Xem ra, bọn họ không có khả năng bãi lạn rồi:
(Bãi lạn: chỉ một chuyện đã không thể đi theo chiều hướng tốt, cho nên không còn tiếp tục áp dụng những phương pháp khống chế khác nữa, cứ để mặc nó tùy ý phát triển.)
"Anh vừa nói tới chuyện phán định khư thú: Vậy chúng nó được phán định như thế nào và phân chia như thế nào?" Hứa Thâm lại tò mò hỏi:
“Anh cũng không biết người ta phán định chúng nó như thế nào, nhưng theo anh được biết, khư thú được chia làm năm cấp bậc."