Chương 30: Chẳng Lẽ Cô Ấy Không Nhìn Thấy: : : Là Vì Như Vậy?
Căn cứ theo phản ứng của Đặng Phong ngày hôm qua, cộng thêm phản ứng sau khi nhìn hắn của vị Hạ tỷ trước mắt này lúc cô ấy nghe huấn luyện viên giới thiệu… Hứa Thâm đã đưa ra được một phỏng đoán, lúc trước hẳn là thứ hiển lộ ra khắp toàn thân hắn chính là khư lực mà bọn họ nói:
Mà vừa rồi, theo quá trình hắn tưởng tượng ra "Nước canh" dung nhập vào cơ thể, cái loại cảm giác cực nóng kia cũng thẩm thấu hết xuống phía dưới da thịt, dính dính lên khung xương rồi:
Chẳng lẽ cô ấy không nhìn thấy: : : là vì như vậy?
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hứa Thâm nhưng vẻ mặt hắn vẫn chìm trong trạng thái chết lặng, nhìn qua giống hệt ngẩn người, ánh mắt không hề có tiêu điểm:
Sau một lúc lâu, hắn mới "Lấy lại tinh thần", vò đầu nói: "Tôi vừa thử mở ra Khư Nhãn, nhưng không nắm giữ tốt: : ."
Huấn luyện viên đã nói, người có lượng nhỏ khư lực chỉ có thể mở ra Khư Nhãn trong khoảng thời gian rất ngắn: : : Nói cách khác, khi điều động khư lực tập trung tại một bộ phận nào đó trong cơ thể, sẽ làm nó tiêu hao:
"Mở ra Khư Nhãn?" Hạ Tĩnh Tương hơi sửng sốt, nhưng cũng lập tức hiểu ra:
Hiển nhiên là cậu thiếu niên trước mặt không điều khiển tốt, chỉ biết mở mà không biết nên đóng lại như thế nào:
Đây cũng là tình huống bình thường nhất khi người mới bắt đầu luyện tập điều khiển khư lực, tựa như vặn mở vòi nước mà không biết kiềm chế nên vặn quá nhanh, làm cho khư lực hao hết, gây ra hiện tượng hư thoát!
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tĩnh Tương ngầm nhẹ nhàng thở ra một hơi:
Nhưng mà nhóc con này vốn là con người mới, lại có thể cảm giác được khư lực ngay trong ngày đầu tiên, hơn nữa còn điều động nó mở ra Khư Nhãn: : : Nói thật, trong lòng Hạ Tĩnh Tương cũng âm thầm trào ra vài phần ghen tỵ:
Chẳng qua cô cũng biết, với lượng khư lực trong cơ thể cậu thiếu niên này, muốn cảm giác và điều động khư lực, sẽ đơn giản hơn người bình thường rất nhiều:
"Bây giờ cậu còn có thể chịu đựng được không? Được rồi, nếu đã không còn khư lực, cậu cứ qua luyện tập Trảm Khư Thuật đi, hoặc là tới mấy sân huấn luyện khác, nhìn xem những người khác luyện tập, quan sát để hiểu rõ hơn." Hạ Tĩnh Tương lạnh lùng nói:
Hứa Thâm thấy cô đã tin những gì hắn nói, trong lòng cũng ngấm ngầm nhẹ nhàng thở ra:
Hắn lựa chọn che giấu tình huống của bản thân như vậy, thuần túy là phản ứng theo bản năng, dù sao, hồi nãy hắn cũng nghe bọn họ nói điều khiển khư lực là quá trình rất khó:
Nếu bọn họ biết tình huống trên người hắn vốn không phải là khư lực hao hết, mà là hắn vừa tập trung điều khiển nó thẩm thấu vào trong cơ thể mình: : : Phỏng chừng tốc độ ‘xuất hàng’ của hắn còn nhanh hơn thời hạn nữa:
"Cám ơn Hạ tỷ, tôi vẫn có thể đi được." Hứa Thâm nghĩ một lát lại nói: "Tôi muốn học Trảm Khư Thuật có được không?"
"Chúng ta không có nghĩa vụ phải dạy cậu: Kiến thức trong đầu cậu quá mức cơ sở, chẳng hiểu cái gì cả: Hạ lão đại nói rất đúng, cậu nên qua sân huấn luyện bên cạnh nhìn xem những người khác luyện tập như thế nào trước đi: Để tự bản thân mình quan sát rồi hiểu rõ." Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói, vẻ mặt lộ ra một tia không nhẫn nãi:
Hứa Thâm hơi ngẩn ra, hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt có chút phiền chán của đối phương: Tuy đây là lần đầu tiên hắn trông thấy loại vẻ mặt này, nhưng vẫn hiểu được ý nghĩa của nó:
"Tôi đã biết, cám ơn." Hứa Thâm gật đầu, sau đó xoay người rời đi:
Một thanh niên khác trông thấy Hứa Thâm coi như thức thời, cũng không nói điều gì nữa, chỉ lắc đầu nhỏ giọng: "Hi vọng cậu nhóc này sẽ không làm ảnh hưởng đến khảo hạch của chúng ta."
"Được rồi, chúng ta cũng bắt đầu huấn luyện đi, hôm nay hai người các anh cùng nhau tiến công." Hạ Tĩnh Tương lạnh giọng nói:
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức có chút nóng lòng muốn thử:
"Vậy Hạ lão đại, chúng tôi: : : Sẽ không khách khí!”
Mười phút sau:
"Hạ lão đại, có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút hay không? Cô thì có thể tiếp tục, nhưng chúng tôi sắp không được rồi: : ."
: : :
: : :
Bên kia, Hứa Thâm đang đi dạo vòng quanh sân huấn luyện:
Hắn phát hiện ra huấn luyện viên đầu trọc đang ngồi trên ghế quan sát, nhưng ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ đảo qua người hắn hai cái, còn lại ông ấy chẳng hề quan tâm tới dự định của hắn, tựa như đã nhìn ra bên ngoài cơ thể hắn không có khư lực, sau đó phán định rằng hắn đã hao hết khư lực rồi:
Xem ra, mình phải thời thời khắc khắc duy trì, không được để cho "Nước canh" trong cơ thể tung tóe ra bên ngoài cơ thể: : : Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nói:
Vậy là hắn vừa thời thời khắc khắc điều khiển khư lực trong cơ thể, vừa quan sát tình huống đang diễn ra trên những sân huấn luyện khác:
Lúc này, bên trên sân huấn luyện ngoài cùng nhất, có sáu bảy người đang rèn luyện thể năng, làm các loại vận động: