Bận rộn xong cô đến giường nhỏ của mình ngủ, một đêm thức dậy chăm sóc anh hai ba lần. Ngày hôm sau bắt đầu thu dọn xe đẩy, bếp lò, các loại đồ vật của mình, chuẩn bị xong lại mượn một xe đẩy tay đến vùng ngoại thành mua rau.
Đã năm tám hai rồi, vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng. Biên giới phía Nam tương đối cởi mở, đã không lệ thuộc vào các loại phiếu, giấy chứng nhận gì nữa, nhưng phía Bắc vẫn như cũ, mua gì cũng cần phiếu. Trong cửa hàng rau không mua được nhiều rau cải, cô liền nghĩ đến đi vùng ngoại thành thử một chút.
“Mẹ chuẩn bị đồ xong xuôi rồi, Huy Huy, con và em gái ở nhà chăm sóc cha. Mẹ đi mua đồ, sẽ cố gắng về sớm.”
Họa Họa chạy đến kéo tay cô: “Mẹ ơi, mẹ muốn đi làm gì?”
Lòng dũng cảm của cô bé đã lớn hơn nhiều so với trước kia, kéo tay cô, đôi mắt to trong veo nhìn cô, dáng vẻ nũng nịu. Lý Hà cười sờ đầu con gái, trong lòng nghĩ đi đâu tìm một giáo viên cho con học vẽ bây giờ.
Cục cưng khéo tay từ nhỏ, có nhận thức đặt biệt với cái đẹp. Đời trước khéo léo cắt giấy rất sống động, vẽ cái gì cũng giống như đúc, đáng tiếc đời trước bọn họ sống ở nông thôn, mọi người đều không cảm thấy cái này là gì. Có một giáo viên mỹ thuật từng nói với cô thiên phú của đứa trẻ, nhưng cô không có tiền, nghèo đến mức ngay cả mua thuốc màu, bút vẽ cũng không làm được, càng đừng nhắc tới tạo điều kiện cho cô bé đi học chuyên ngành mỹ thuật.
“Mẹ đến vùng ngoại thành mua rau, trở về chúng ta làm bánh bao, ngày mai dậy sớm đi bán. Đợi mẹ kiếm được tiền mua đồ ngon, mua quần áo mới cho Họa Họa.”
“Con đi cùng mẹ nha, nếu có đường dốc con giúp mẹ đẩy xe.”
Cô cúi người ôm con gái một cái, đứa trẻ này sao có thể tri kỷ như thế. Còn nhỏ tuổi mà lúc nào cũng thương xót người mẹ này, cũng có lẽ người làm mẹ này không xứng chức lắm. Cuộc sống vốn khó khăn, trước đó cô còn thường xuyên đặt tên khốn kiếp Phương Trung Thành đó lên hàng đầu.
“Không cần, không mua nhiều lắm, tự mẹ có thể kéo được.” Thấy con gái còn muốn giúp đỡ, cô cười nói: “Đợi mẹ trở về con giúp mẹ nhặt rau, mẹ đã lên men bột xong rồi, con phụ mẹ, chúng ta cũng hấp bánh bao.”
“Được, đợi mẹ về con giúp mẹ.”
Con gái ngoan ngoãn gật đầu, cô đội mũ rơm đẩy xe đẩy tay ra ngoài. Một chuyến đi vùng ngoại thành, không tốn bao nhiêu sức lực đã mua được rau hẹ, bí ngòi, cải bắp với giá phải chăng, đậu que, dưa leo, cà chua các loại không bán cho cô.
“Đây đều là đồ cung ứng cho nhà nước. Cô đây cũng không báo trước, nếu biết cô cần chúng tôi đã trồng nhiều một chút.”
“Không sao, hiện tại có thể trồng cà rốt, cải thảo, mọi người có thể trồng nhiều một chút sau mùa thu hoạch thì bán cho tôi.”
“Được, không thành vấn đề. Năm nay đất đã ổn định, trong nhà không thiếu chỗ trồng rau.”
Lúc Lý Hà kéo rau về nhà suy nghĩ đi làm một tờ giấy phép kinh doanh, cầm giấy chứng nhận, làm việc danh chính ngôn thuận. Đời trước hình như cô nhớ một sạp nhỏ sớm nhất trong thủ đô là năm tám mươi, năm nay là năm tám hai, có lẽ có thể phê duyệt.
Kéo xe về nhà, vừa vào cửa, người bạn học làm việc ở đồn công an của Thẩm Hải Dương cũng ở đó. Trong tay cầm một quyển sổ đỏ, vừa thấy mặt đã giao cho cô.
“Hộ khẩu của hai mẹ con đã làm được rồi, nghe nói công việc cũng sẽ sớm sắp xếp cho cô.”
“Vậy sao?!” Cô phấn khởi cầm lấy, giữa chừng lại rụt tay về dùng sức lau trên quần áo một chút, lúc này mới nhận lấy quyển sổ màu đỏ trong tay anh ấy. Trang đầu tiên của chủ hộ là tên cô. Trang thứ hai vẫn là cô, trang thứ ba Lý Như Họa, viết quan hệ với chủ hộ là mẹ con.
“Họa Họa nhanh đến xem, chúng ta đăng ký hộ khẩu rồi, sau mùa thu con có thể cùng anh trai đi học rồi.”
Họa Họa sớm đã chạy đến bên cạnh cô, vui vẻ nhận lấy nhìn trái nhìn phải, dù không biết chữ, nhưng cô bé cũng biết cái này đại biểu cho cái gì. Cô bé và mẹ đã có hộ tịch rồi, sau này sẽ không bị người ta đuổi tới đuổi lui nữa. Mẹ nói kiếm được tiền cũng có thể mua nhà trong thành phố, trở thành người thành phố.
“Lý Như Họa, nhìn cái này chính là tên của con.”
Cô bé vuốt ve hộ khẩu: “Thật tốt, con theo họ mẹ rồi.”
Vui vẻ chuyện của hộ khẩu, Hàn Quân (bạn học nam) hỏi cô mua nhiều rau thế làm gì: “Muối dưa muối sao?”
“Không phải. Tôi muốn dậy sớm bán bánh bao.”
Anh ấy biết trong tay cô có số tiền nhiều như thế, nhưng không ngờ cô còn cố gắng phấn đấu như vậy. Như vậy thật tốt, chứng minh cô không phải kiểu người thích lợi dụng, đầu cơ trục lợi.
“Tôi giúp cô xử lý giấy phép. Đi tìm lão Vương, anh ấy làm bên công thương.”