Mấy người anh trai đều sợ hãi, em gái Phương bị đánh ở kế bên tức giận không thôi. Trước đó cô ta xem thường Lý Hà, trào phúng nói móc chế nhạo cô, bây giờ nhìn tình thế đành cắn môi đến rách cũng không có cách gì. Cô ta không đánh lại Lý Hà, mấy anh trai không ra tay, cô ta đi tới chỉ để ăn đánh mà thôi.
Hai người trong cuộc ngồi xuống thương lượng, kỳ thực cũng không có gì thương lượng. Ở nông thôn chỉ có hai căn nhà tranh, một năm thu nhập có thể ấm no cũng không tệ rồi, thế nhưng có thể nói là nhà không có của cải gì cũng không cần chia.
Phương Trung Thành vừa định mở miệng, bị Lý Hà giành trước: "Vừa nãy tôi có chuyện gì?"
Anh em nhà họ Phương nhìn nhau, sau đó em gái Phương nói: "Chị ở nhà ầm ĩ một trận, anh cả tôi cũng vì để chị không mất mặt mới ra tay đánh chị một cái. Ai biết chị như chưa từng bị đánh, đánh một cái đã nằm ngất trên đất."
Được rồi, biết nguyên nhân là tốt rồi. Sắc mặt Lý Hà không hề thay đổi, nhanh chóng đứng dậy giơ tay tát Phương Trung Thành một cái. Người đàn ông ăn tát viền mắt đỏ lên, tức giận cũng muốn ra tay, bị Lý Hà giơ tay kéo lại cánh tay.
"Không muốn ly hôn thì anh cứ việc dây dưa, ngược lại tôi cũng không vội."
Người phụ nữ lộ vẻ mặt không chịu thiệt, lúc này người nhà họ Phương không có cách nào với cô. Vừa nãy như vậy còn có thể chế nhạo xem thường cô, bây giờ từng bước bị cô cấu xé mạnh mẽ, chỉ có thể đi theo tiết tấu của cô. Dù bị đánh cũng không cách nào đánh trả.
"Tôi có tích góp năm đồng tiền, đều cho cô hết, để cô về nhà mua phiếu xe đạp. Bây giờ cô lập tức dẫn đứa nhỏ rời đi đi."
Lý Hà cười lạnh một tiếng: "Năm đồng tiền đã đòi đuổi tôi rồi?"
Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn lạnh lòng cũng không muốn gì cả. Thế nhưng bây giờ cô không phải một cô gái hơn hai mươi, cô đã từng trải qua sự vùi dập của xã hội, từ lâu đã không còn ngây thơ nữa.
"Chị còn muốn nhiều hơn…"
"Cô câm miệng cho tôi, nếu không bà đây xé nát hai tấm da của cô."
Em gái Phương thế mà còn dám nói xen vào, bị Lý Hà đe dọa thì trợn mắt giận dữ nhìn. Chưa ra tay cô ta vẫn không sợ, mắt thấy Lý Hà chuẩn bị đứng lên giơ tay, lúc này cô ta kinh hô một tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
Không có năng lực, thì ra chỉ là muốn ăn đòn. Bà đây cho cô mặt mũi cô không cần, vậy đừng trách bà đánh cô. Xử lý cô ta xong, ánh mắt Lý Hà lướt qua mấy anh em một lần, hai chú em theo bản năng lui về phía sau, bây giờ nói cái gì cũng không dám nói.
"30. Tôi chỉ có tổng cộng như thế, đều cho cô."
Còn chưa bắt đầu đi làm, Lý Hà biết anh ta cũng không có bao nhiêu tiền. Cô nhìn anh ta không lên tiếng cũng không có nhận tiền, ánh mắt lướt qua giữa hai đứa nhỏ.
"30 thì 30. Có điều hai đứa nhỏ thì sao, anh định làm như thế nào?"
Sau khi anh ta thi lên đại học thì cô sinh đứa thứ hai, lúc đó lòng người dao động, cô đã bắt đầu lo lắng ngày đó. Sau khi sinh con, một thanh niên tri thức chưa thi đại học giúp cô đặt tên cho đứa thứ hai là Như Nhất.
Kiên trì bất biến, trước sau như một. Ngụ ý này, bây giờ cô nghe cũng thấy trào phúng. Đứa nhỏ này thông minh, nhạy bén, lại biết nói chuyện, cô rất thích. Nhưng hôm nay cô cảm thấy có phải nên đưa nó cho cha nó không? Nó ngóng trông cha nó như thế, theo cha sẽ càng vui vẻ hơn nhỉ?
Phương Trung Thành nhìn một đôi trai gái, trong lòng chập trùng bất định. Đứa nhỏ đều được cô chăm, anh ta và con có hơi lạ lẫm. Nghe thấy hai người bọn họ nhắc tới đề tài này, con gái chạy qua ôm cánh tay mẹ. Con trai đứng ở bên cạnh anh ta, ngó nhìn trái phải, ánh mắt mê man.
Thấy anh ta không nói lời nào, Lý Hà mở miệng: "Con gái về với tôi, con trai về với anh. Chúng ta chia tay như thế, sau này mỗi người nuôi một đứa cũng không cần tiền nuôi nấng gì."
Thực tế kiếp trước một mình cô nuôi hai đứa, anh ta cũng không đưa tiền nuôi nấng cho cô. Lúc cô nhìn thấy từ này ở trên tivi còn cười, không biết cười mình ngốc hay là cười mình ngu.
"Mẹ."
Con nhỏ chạy tới bên cạnh mẹ, duỗi tay kéo góc áo mẹ. Lý Hà nhìn khuôn mặt non nớt của con trai, trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Giống như nhìn thấy cậu một đường trưởng thành, từ một bé trai đáng yêu trưởng thành thành thiếu niên nhanh nhẹn. Từ tiểu học đến trung học cơ sở đến trung học phổ thông, cậu đi thẳng một đường trở thành trạng nguyên của khoa học tự nhiên Nhất Trung. Cô làm mẹ được mời lên bục nói chuyện, trong vạn ngàn người cô được nhiễm ánh sáng của con trai.
Thế nhưng đứa con trai mang đến vinh quang cho cô, cũng tổn thương cô từ đầu tới chân. "Ông ấy là cha con, nhờ ông ấy chu cấp cho con đi học, mẹ cũng thoải mái chút không tốt sao?"
Mười mấy năm, anh ta chưa bao giờ từng xuất hiện. Ngã bệnh là mẹ chăm, khó khăn là mẹ giúp, nộp học phí, sinh hoạt khắp mọi mặt cũng đều là mẹ chi trả. Cuối cùng con nói với mẹ anh ta là cha con, tiếp nhận bồi thường của anh ta, mở miệng gọi anh ta là cha.