Đời trước, một vị giáo viên từng nói con gái cô có thiên phú mỹ thuật, nếu đào tạo thật tốt thì phương diện này chắc chắn có thể. Nhưng cô nuôi hai đứa con, một năm học phí, phí sinh hoạt bình thường đã mệt còng lưng rồi, quả thực không có sức lực dư thừa đưa con đi học cái này.
Từ trong nhà cô giáo đi ra, cô dẫn con đi mua dụng cụ cần học vẽ. Dao, kéo, thuốc màu, bút vẽ, giấy,... chuyên dùng cho mỹ thuật.
Vốn dĩ cô giáo nói đơn giản là được, thuốc màu cũng không cần nhiều. Nhưng cô lại mua một mạch hai mươi bốn màu, nhìn con hưng phấn đến mặt ửng đỏ, trong lòng cô cũng vui vẻ.
Mẹ đã kiếm được tiền rồi, con cũng không cần vẽ lá xanh dương, tre trúc màu đỏ nữa.
Họa Họa cầm những dụng cụ này, cười xán lạn với mẹ. Từ nhỏ cô bé đã thích vẽ vời, nhưng trong nhà không có thuốc màu, cô bé dùng bút chì cha để lại vẽ trên giấy vụn. Theo bà ngoại học cắt giấy, người bên ngoài nói hoa văn nhiều khó cắt cô bé cảm thấy không khó chút nào. Trước đây mẹ luôn nói cái này vô dụng, bảo cô bé cố gắng học hành, không ngờ hiện giờ mẹ lại tìm giáo viên cho cô bé, còn mua nhiều đồ như vậy.
“Mẹ, mẹ cảm thấy mỹ thuật có ích sao?” Nếu không có ích, nhiều tiền như vậy có phải vô cùng lãng phí không, cô bé nhìn mẹ ruột, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Có ích. Họa Họa thích thì chắc chắn có ích.”
“Vậy, con nhất định sẽ cố gắng học.”
“Được.”
Thời gian ngắn ngủi, sự sợ hãi rụt rè, nhát gan trên gương mặt cô bé đã vơi đi rất nhiều. Hiện giờ trong nhà là mẹ lo liệu việc nhà, Thẩm Huy lại là một đứa trẻ tính tình tốt, từ trước đến giờ không hề bắt nạt cô bé. Sống ở đây khiến cho cô bé có cảm giác an toàn, nụ cười nhiều hơn trước rất nhiều.
Con gái vui vẻ cô liền vui vẻ, trở về làm việc rồi lại nhanh chóng làm bánh bao. Kiếm tiền, kiếm tiền, trong tay có tiền mới có thể lựa chọn cuộc sống.
“Mẹ ơi, con đến giúp mẹ.”
“Được, giúp mẹ rửa rau. Phải rửa sạch sẽ nha.”
“Biết rồi ạ.”
Vào thu, gần đây liên hệ được một lượng khoai tây, cải thảo, cà rốt,... dự trữ rau cho mùa đông. Đại đội có hầm đất cho cô bảo quản, cô cứ cách mấy ngày chạy xe đi chở.
Bình thường đều là bánh bao chay, sau này cô tìm được chỗ mua lòng, liền nghiên cứu ra một món bánh bao thịt là thịt đầu heo hạt tiêu. Hạt tiêu là cô phơi khô vào mùa hè, dùng hạt và thịt đầu heo trộn với nhau, bên trong thêm miến, mùi vị vô cùng thơm.
“Mẹ, bánh bao đậu hũ miến mẹ làm rất là ngon, con thích nhất cái này. Anh trai thích bánh cải thảo nấm, chỉ cải thảo thôi cũng được.”
“Nấm tạm thời hết rồi, đợi qua mấy ngày nữa mẹ xuống nông thôn tìm bác kia mua nấm rồi làm cho các con.”
“Được.”
“Mẹ, con mua đậu hũ về rồi.”
Lý Hà nghe tiếng nhanh chóng đi ra ngoài, nhận lấy thùng trong tay con trai xách vào nhà: “Sao lại đi một mình, không phải mẹ nói đợi lát nữa mẹ đi sao. Hoặc là con đi cùng em gái, hai đứa lấy cây gậy khiêng.”
“Con ở bên ngoài chơi nhớ đến chuyện này, liền cùng mấy bạn đi lấy về giúp mẹ.”
“Như vậy à, vậy lần sau con chia bánh bao cho mấy bạn ăn.”
“Trước đó con từng cho bọn họ, nhân nấm cải thảo bọn họ đều khen ngon. Bốn người chia một cái, thèm ăn đến liếm ngón tay luôn.”
“Hết nấm rồi, bánh hôm nay làm là cải thảo và miến. Ngày mai để lại thêm cho con một cái.”
“Cảm ơn mẹ.”
Buổi tối chuẩn bị xong, sau khi ngủ một giấc nửa đêm thức dậy hấp bánh bao nấu sữa đậu nành, đậu ngâm mềm và gạo nấu cháo, đúng giờ ra sạp đi bán.
Lúc dọn quầy, cô chạy xe lượn vào trong ngõ hẻm đi hỏi thăm tình tình, chuyện này cô đang làm từ lúc bắt đầu mở sạp. Thời kỳ này rất nhiều chuyện đều âm thầm làm, nếu không luồn vào ngõ hẻm cô sợ không nhận được tin tức.
Quả nhiên hôm nay cô đã hỏi thăm được thông tin, có người muốn bán nhà. Căn nhà đó vừa được trả lại cho chủ cũ, chủ cũ định bán đi chữa bệnh cho con.
Cô chạy xe đi xuyên qua kẽ hở cổng chính nhìn vào bên trong, cái sân này còn rất gọn gàng. Một căn tứ hợp viện ngăn nắp, dưới mái hiên nhà chính, một cụ già đang ngồi trên ghế xích đu nhàn nhã uống trà.