“Sao chị có thể không biết? Chú họ Thẩm Hải Dương vừa nhìn là biết không có ý tốt, nếu ông ta được quyền giám hộ Thẩm Hải Dương, vậy nhất định sẽ không chăm sóc tốt cho anh ấy. Tuy trình độ văn hóa của chị không cao, nếu anh Hải Dương bình thường, chắc chắn không thèm chị. Nhưng chị chăm sóc cũng tốt lắm, ít nhất tốt hơn chú họ anh ấy.”
“Chuyện này không liên quan đến cô, không có chỗ cho cô nói.”
Hừ, cô gái này có ý gì. Ngay trước mặt tôi mà hạ thấp tôi như vậy có ý tốt sao, Thẩm Hải Dương có thích tôi hay không đều là chuyện của anh ấy, không có chút nào liên quan đến cô nhỉ?
“Tôi, tôi có lòng tốt muốn giúp chị.”
“Giúp như thế nào?”
“Tôi là hàng xóm nên có thể làm chứng cho chị, chứng minh chị chăm sóc rất tốt.”
“Vậy thì cảm ơn.”
“Thật ra…” Cô ta đứng lên muốn đi, sau đó lại truyền tới một câu hỏi: “Dành cả đời của mình, chị thật sự cảm thấy đáng sao? Hay là chị đang đợi anh Hải Dương tắt thở, đến lúc đó chị có thể tái giá.”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.”
Người phụ nữ vén rèm chuẩn bị đi, lời trong miệng truyền tiến tai Lý Hà một cách rõ ràng. “Nếu biết cha con Thẩm Hải Dương có nhiều tiền như vậy, có lẽ chuyện này không tới phiên chị.”
“Tôi thì lại hy vọng hai người họ không có tiền.”
Bước chân của Chương Thu Hoa bước ra lại thu trở về: “Lý Hà, chị đừng nói như mình thanh cao lắm. Bọn họ nhiều tiền, số tiền cả đời cũng xài không hết…”
“Cho nên cô ghen tị?”
“Tôi, hừ, tôi ghen tị cái gì. Số tiền đó sau này đều là của Thẩm Huy, chị cũng không chiếm được. Hơn nữa, hai người kia đã kiện chị, có lẽ sau cùng chị sẽ hai bàn tay trắng.”
“Chỉ hy vọng cô nói chuyện đúng với lương tâm, vô cùng biết ơn.”
Người phụ nữ này rõ ràng có ý tốt với cha con Thẩm Hải Dương, cho nên Lý Hà không cãi nhau với cô ta. Ngoài kia đang đồn có khả năng cô sẽ ầm ĩ rồi bị đuổi đi, bản thân cô biết căn nhà này sớm đã đứng tên cô, ai cũng không đuổi cô được.
Cô có nhà có hộ khẩu, vốn dĩ số tiền kia là của Thẩm Huy, cô không muốn chiếm. Cô biết trước những sự việc sắp xảy ra, có thể tự mình đi kiếm tiền, bây giờ đang lo làm sao để không phụ ủy thác của bà cụ.
Cô đã hứa với bà cụ là sẽ chăm sóc cha con họ, giờ làm sao cũng phải nghĩ cách ít nhất bảo vệ được quyền giám hộ Thẩm Hải Dương, trong khoảng thời gian sau cùng chăm sóc tốt cho anh mới không phụ sự giúp đỡ làm hộ khẩu và căn nhà này của bà cụ. Còn về Thẩm Huy, đến khi cậu thành niên xảy ra chuyện vẫn còn lâu, trước mắt hết cách thì sau này tìm sự chuyển biến.
Vì để bảo đảm hơn, cô ra ngoài nhờ Hàn Quân tìm cố vấn pháp luật, phải lo chuẩn bị trước cho khỏi hoạ. Đối phương mời bọn họ ngồi xuống, sau khi nghe xong tình hình thì mở miệng giải thích.
“Tình hình Thẩm Huy xác suất lớn sẽ được phán cho mẹ ruột thằng bé. Mà tình hình của các người không có điều khoản quy định rõ ràng, cho nên như này khó mà nói. Hôn nhân của hai người không giống với hôn nhân không đăng ký kết hôn ở nông thôn, sẽ được cho rằng là hôn nhân thật sự hay là không có hiệu lực thì tôi cũng không nói chắc được.
Cá nhân tôi cảm thấy thẩm phán sẽ có xu hướng chú trọng về mặt pháp luật, hôn nhân của hai người rõ ràng không hợp pháp, nếu bị phán không có hiệu lực, tư cách người giám hộ sẽ… Bây giờ cô bắt đầu tìm hàng xóm quen thân để làm chứng cho cô, nhân chứng càng nhiều càng tốt. Chỉ cần có thể chứng minh cô chăm sóc tốt, làm tròn chức trách người giám hộ mà bà cụ ủy thác, vậy thì vẫn còn hy vọng.
Đương nhiên tốt nhất chính là liên lạc được với cha Thẩm Hải Dương, ông cụ là người cho số tiền này và có quan hệ ruột thịt với hai cha con nên lời nói có giá trị. Nếu ông ấy làm theo ý nguyện của bà cụ, ủy thác cô làm người giám hộ bảo quản số tiền này, chuyện sẽ tự nhiên dễ giải quyết.”
Không hẹn mà có cùng cách nghĩ với cô, cô gật gật đầu với luật sư. Về nhà thì bắt đầu nhờ hàng xóm trong viện. Mấy tháng nay cô qua lại với hàng xóm rất tốt, lúc gặp phải người không có phiếu lương thực thì cô vẫn bán bánh bao cho họ như thường, cho nên nhân duyên cũng không tệ.
Mấy năm nay lục tục khôi phục mấy đơn vị công chứng, Lý Hà thông qua TV ở đời sau mà biết tác dụng của chúng. Lúc ấy cô cũng nghĩ tới việc này, lúc ấy chỗ công chứng ở thành phố vẫn đang chuẩn bị chứ chưa treo biển làm việc, bây giờ đã bắt đầu làm việc bình thường, nhưng bà cụ đã qua đời, chuyện này đã chậm một bước.
Mục đích của hai người họ rất rõ ràng, chính là vì 50 ngàn đô la Mỹ. Số tiền đó gửi dưới tên hai cha con, hiện giờ hai người đó muốn có được thì phải có được hai người họ, như vậy mà nói thì lại giảm bớt gánh nặng cho cô. Dù sao cô đã có nhà và hộ khẩu. Hàn Quân cũng lo cô thuận nước đẩy thuyền. Nhưng cô trầm ngâm nửa ngày rồi mở miệng nhờ anh ấy giúp chăm sóc gia đình mấy ngày.
“Tôi đến Bắc Kinh một chuyến, phải mau chóng liên lạc với cha Thẩm Hải Dương.”