Ăn xong thì đêm đã khuya, cô dẫn con đi nhà vệ sinh công cộng. Trở về ngõ tìm một nơi chắn gió, lấy áo khoác ra từ trong túi đồ của mình, kết quả vừa mở ra, bên trong rớt ra rất nhiều tiền hào. Một hào hai hào năm hào, còn có ba tờ một đồng.
Cô nhịn không được mà rơi nước mắt, vừa nhặt tiền vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ba xấu xa, sao lại ngốc như vậy, đây là tiền để dành biết bao lâu mà lại nhét hết cho em.”
“Mẹ, đây chắc chắn là cậu ba nhét, con nhìn thấy cậu ấy lén vào nhà.”
“Ừ.” Dùng áo khoác của mình bọc con gái lại, cô ngồi trên tảng đá ôm cô bé ngồi ngang. Tình cảm của anh ba, cô nhận. Cô chỉ kém anh ba một tuổi, từ nhỏ anh ấy đã che chở cho cô.
“Ngủ đi, mẹ ở đây.”
Trẻ con vài tuổi, có mẹ là có tất cả. Trong tiếng vỗ về của mẹ mà ngoan ngoãn ngủ mất, một ngày ầm ĩ này, cô bé cũng mệt mỏi lắm rồi.
Con ngủ rồi, Lý Hà đưa mắt nhìn xung quanh. Hai người phụ nữ đội đeo băng tay đỏ đi đến, cô lấy thư giới thiệu ra. “Chồng tôi không cần chúng tôi nữa, buổi tối thật sự không có chỗ để đi.”
Đều là phụ nữ nên họ không làm khó cô. Chỉ bảo cô mau chóng về quê, đừng đi lang thang khắp nơi. “Đừng làm người vô gia cư.”
“Tôi biết rồi.”
Khác với đời sau, thời đại này, người ở thành phố mà không chỗ ở, không hộ khẩu, không công việc thì không được phép ngủ trên đường phố, nhân khẩu không thể tùy ý di chuyển. Lý Hà âm thầm thở ra một hơi, trong lòng bắt đầu khốn đốn.
Trong túi chỉ có mấy đồng như vậy, nơi đây không thể chứa cô, chi bằng về nhà trước? Chờ mấy năm nữa, lúc cải cách mở cửa thì mới đến. Lý trí nghĩ như vậy, nhưng về mặt cảm tính thì cô không muốn đi.
Tương lai là thiên hạ của thành phố, ở lại thành phố có thể phát triển sớm hơn. Nhưng vấn đề nan giải trước mắt chính là cô là người ba không, cho dù muốn ở lại cũng ở lại không được mấy ngày.
Buổi tối ôm con gái dựa vào tường ngủ qua loa một lát. Sáng sớm hôm sau con đã dậy, ngoan ngoãn đi xuống, nói cái gì mà không cho cô ôm nữa. Con gái đau lòng vì cô vất vả, cô biết, cười cười với cô bé, bản thân thì mình cố nén đôi chân tê không thể động đậy.
“Mẹ, có phải chân mẹ bị con đè lên tê rần rồi không? Con xoa bóp giúp mẹ.”
“Đừng, để mẹ tự mình hết tê là được.”
Lúc trẻ tính tình cô nóng nảy, cuộc sống kiếp trước nhiều áp lực, lúc mệt thường nhăn nhó. Sống lại một lần gắng sức điềm đạm với con gái, trẻ con nhát gan, có gì thì nhẹ nhàng nói.
“Dạ.”
Con gái ngoan ngoãn chờ, chờ cô qua cái cơn đau rát như bị vạn cây kim châm đâm rồi đứng lên. Dùng sức dậm chân một cái, dắt con gái đi ra ngoài.
Bên ngoài ngõ có người bán rong bán hơi sớm, sữa đậu nành và bánh bao đơn giản, cô mua hai cái bánh bao, không nỡ mua sữa đậu nành. Trong lòng yên lặng tính giá tiền, đoán chắc có 5-60% lợi nhuận. Buôn bán nhỏ tiền vốn không nhiều, kiếp trước cô từng tự mình mở tiệm bán đồ ăn sáng, làm mấy việc này là chuyện nhỏ.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, ban ngày đi khắp nơi tìm cơ hội để ở lại. Tìm người hỏi xem có ai cần tìm giúp việc, trông con, trông người già, nấu cơm, làm việc nhà hay gì cũng được
Có điều thời kỳ này người làm bùng phát, mà công nghiệp theo không kịp. Đến thanh niên tri thức chưa có việc làm thành phố phố còn chưa sắp xếp được, gia đình cần giúp việc đã ít lại càng ít. Ở đây trị an được quản lý nghiêm hơn, mắt thấy trời sắp tối, cô dẫn con gái quay lại chỗ cũ.
Vòng vòng một ngày không tìm được, buổi tối đưa nửa miếng bánh ngô còn lại cho con gái. Lấy áo khoác khoác lên người cô bé, bảo cô bé mau chóng ăn. “Nước còn nóng, khát thì uống thêm vài hớp. Nếu không lát nữa sẽ nguội mất.”
“Mẹ cũng ăn đi.”
“Mẹ không đói, Họa Họa ăn đi.”
“Mẹ, mẹ cắn một miếng đi.”
Cảm xúc của mẹ ổn định, lá gan của con gái nhỏ cũng lớn hơn. Thử đưa bánh ngô cho cô, Lý Hà hôn khuôn mặt nhỏ của con gái, cắn một miếng nhỏ.
Con ngoan ngoãn ngồi ăn, cô đứng lên nhìn khắp nơi. Thời gian ở lại thành phố không thể quá lâu, cô dẫn theo con, muốn tìm công việc quả thực khó càng thêm khó.
Ban đêm ngồi ở đó sầu muộn, trong ngõ có một người đi ra. Gần đến mới nhìn thấy là một bà cụ, lưng khom, ánh mắt kiên định, đánh giá hai mẹ con bọn họ một hồi.
“Bác gái, cháu… cháu không có chỗ để đi, cháu chỉ ở tạm một đêm, không ảnh hưởng đến người khác.”
“Cháu muốn ở lại thành phố sao?”
“Bác, nhà bác cần giúp việc?”
Bà cụ gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó thở dài chỉ vào con ngõ. “Đi thôi, cùng bác về nhà rồi nói.”