Lâu Thành tùy ý liếc một cái, thấy Trang Tiểu Quân đeo kính mắt, nhã nhặn, thanh tú, ngũ quan quả thật ưa nhìn, Phan Tuyết để tóc mái cùng nét bụ bẫm của trẻ con, vóc dáng không cao, đi tuyến đường đáng yêu, Du Phương Phương làn da tương đối sẫm màu, kính đen, bộ dạng chỉ có thể nói không dọa người.
Mỉm cười gật đầu chào hỏi, Lâu Thành nhanh chóng giới thiệu cho Nghiêm Chiêu Kha mấy người bạn cùng phòng:
“Tên loè loẹt kia chính là Thái Tông Minh, Chủy Vương Tình Thánh mình từng đề cập, tên mày rậm mắt to là Triệu Cường, trưởng phòng của bọn mình, đừng nhìn hắn mặt đầy chính khí, trên thực tế hẹn hò nhóm chính là hắn cổ động, Trương Kính Nghiệp chiến sĩ thi đua, Khâu Chí Cao lão Khâu, bọn họ quả thật hàm hậu thành thật, nhưng đều đang ở thời kỳ tư xuân.”
Giới thiệu mang chút trêu chọc như bóc mẽ nhất thời dẫn phát tiếng cười của các nữ hài tử, đám người Triệu Cường cũng là vừa bực mình vừa buồn cười, không khí nhất thời liền sôi nổi hẳn lên.
Nghiêm Chiêu Kha che miệng cười một trận, hạ giọng nói với Lâu Thành: “Cậu nói bọn họ như vậy, không sợ bọn họ trả thù sao?”
“Yên tâm, mình làm người chính trực, đi ngay ngồi thẳng, không có điểm yếu ở trên tay bọn họ.” Lâu Thành làm ra một bộ dáng chính khí, Thái Tông Minh bên cạnh lặng lẽ dựng ngón cái, dùng khẩu hình nói: Chanh Tử, được đấy!
Bọn Triệu Cường cũng nhân cơ hội dìm Lâu Thành, làm không khí càng thêm sôi nổi, nhưng mọi người đều có ăn ý, đều có hạn độ, dìm cũng chỉ là dìm ở tầng nông, không ai thật sự đề cập chuyện xấu của đối phương sẽ phá hỏng ấn tượng của nữ sinh.
Khi nói chuyện, Lâu Thành mới phát hiện Nghiêm Chiêu Kha đeo sau lưng cái túi nhỏ màu đen, phụ trợ ra vài phần bướng bỉnh, trong tay thì xách theo cái túi giấy cứng màu trắng, bên trong không biết đựng cái gì.
Hắn hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình thường chỉ chỉ cái túi màu trắng kia: “Mình xách giúp cậu đi, bằng không nữ hài tử xách đồ, nam sinh tay không, nói không chừng bị trên mạng phê phán, nói nam sinh quốc gia chúng ta là không có phong độ thân sĩ.”
Nói chuyện thản nhiên lại hơi tỏ ra hài hước khiến Nghiêm Chiêu Kha nhìn thoáng qua, sau đó cười nhẹ nói: “Được, Chanh Tử thân sĩ.”
YES! Đáy lòng Lâu Thành âm thầm hò hét một tiếng, đưa tay tiếp nhận cái túi màu trắng, cười tủm tỉm bắt đầu đùa: “Không đúng nha, bây giờ thân sĩ đã thành ý tứ biến thái, mình đây một thân chính khí...”
Các nữ hài tử một lần nữa bị tự bôi đen chọc cười, Thái Tông Minh vội vàng nháy mắt khiến Triệu Cường, Khâu Chí Cao cùng Trương Kính Nghiệp mang đồ nữ hài tử khác xách nhận lấy, mình thì phụ trách Du Phương Phương.
Cười nói vài phút, xe đám người Lâu Thành đặt sẵn đã đến, ba chiếc đều đỗ ở ngoài cửa đông.
Về vấn đề phân phối xe như thế nào, Thái Tông Minh đã sớm chỉ đạo Lâu Thành, Lâu Thành cố lấy dũng khí, cười tủm tỉm kéo Khâu Chí Cao: “Lão Khâu, chúng ta một xe đi.”
Khi nói chuyện, hắn nháy mắt với Nghiêm Chiêu Kha.
Nghiêm Chiêu Kha nhất thời hiểu ý, ôm Quách Thanh nói: “A Thanh, chúng ta cũng ngồi chiếc xe đó.”
Người khác nhất thời ồn ào, lão Khâu ngược lại không tiện từ chối, chỉ có thể theo Lâu Thành lên xe, ngồi ở hàng sau bên trái.
Lâu Thành nghĩ nghĩ, phát huy phong độ, ngồi xuống ghế phụ, Nghiêm Chiêu Kha kéo Quách Thanh có chút ngượng ngùng, mang cô ‘nhét’ đến giữa, bản thân chen bên phải.
Động cơ nổ vang, chiếc xe chạy đi, Lâu Thành căn bản không quản sáu người còn lại phân phối như thế nào, vừa dẫn dắt đề tài, vừa lấy ra di động, lặng lẽ gửi tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha: “Lão Khâu cùng Quách Thanh đều là thân thể tương đối cường tráng, cậu ở phía sau bị chen chúc thật đáng thương.”
Di động rung, Nghiêm Chiêu Kha lấy ra, nhìn thoáng qua, trên mặt nhất thời hiện ra nụ cười, cũng vừa tham dự đề tài, vừa lặng lẽ trả lời: “Ài, may mà mình thon thả, vì hạnh phúc của A Thanh, chỉ có thể nhịn! Cậu không biết, cô ấy một nữ hài tử bình thường lanh lẹ bao nhiêu hướng ngoại bao nhiêu, hôm nay nói cũng không dám nói, mình nếu không ở bên, cô ấy khẳng định không dám ngồi chiếc xe này.”
Lâu Thành và Nghiêm Chiêu Kha ăn ý chế tạo đề tài, dẫn đường Khâu Chí Cao cùng Quách Thanh nói chuyện, bản thân thì lại lặng lẽ ở trên QQ trao đổi kín, rất có hương vị hai người là một quốc gia, cùng chung một số bí mật nào đó, điều này làm Lâu Thành cảm giác quan hệ của hai bên tựa như bất tri bất giác kéo gần một chút nữa.
Chỉ ngại đường không đủ dài, một nhóm mười người hơn nửa giờ đã tới Triệu Sơn hồ, ở bên hồ thuê áo cứu sinh màu vỏ quýt cùng năm chiếc thuyền mái chèo hai người, nữ sinh thì gởi lại túi giấy xách cùng ba lô.
Thái Tông Minh chủ đạo trường hợp, mỉm cười phân phối thuyền: “Đã là hẹn hò nhóm, vậy khẳng định cần nam nữ phối hợp, mọi người đến một lần, xem chiếc thuyền nào chèo một vòng tới đảo giữa hồ trước hết. Lão Khâu, cậu và Quách Thanh một tổ.”
“Cái này, hai người bọn tôi đều là khí lực lớn, nếu bọn tôi một tổ đối với các cậu không công bằng nhỉ...” Lão Khâu giãy chết, nói thực ra, ngũ quan Quách Thanh không tính là kém, chỉ là dáng người tráng kiện chút.
“Cậu là hán tử thô ráp, trước kia lại chưa từng chèo thuyền, nói không chừng còn có thể triệt tiêu sự cố gắng của Quách Thanh, hơn nữa, tôi từng hỏi, Quách Thanh biết bơi lội, cậu là vịt cạn, có cô ấy bảo hộ cậu, chúng tôi đám huynh đệ này mới yên tâm nha...” Thái Tông Minh nói nhảm một phen, đưa tới các nữ sinh phụ họa, lão Khâu đầu óc choáng váng đáp ứng.
Thái Tông Minh tiếp tục nói: “Lâu Thành, cậu và Nghiêm Chiêu Kha là bạn học, tương đối thân quen, các cậu một thuyền. Chiến sĩ thi đua, cậu đại hán Tây Bắc, giúp bạn học Phan Tuyết nhỏ nhắn của chúng ta một chút. A Cường, cậu dẫn Trang Tiểu Quân, phát huy phong thái học bá của mình nha, Du Phương Phương, chúng ta một tổ, không thể thua bọn họ.”
Phàm là trường hợp nhiều người như thế, rất nhiều người là không có chủ kiến, nước chảy bèo trôi, hoặc là có chủ kiến lại xấu hổ lên tiếng, vì thế một hai người chủ động như vậy, người tích cực, lớn mật liền có thể chủ đạo trường hợp, hôm nay Thái Tông Minh chính là như thế, mạnh mẽ phân phối xong, không ai có ý kiến lớn lắm.
Lặng yên vỗ vỗ bả vai Lâu Thành, Thái Tông Minh ghé vào tai hắn thấp giọng nói:
“Chanh Tử, tôi chỉ có thể giúp cậu đến nơi đây!”
* * *
Sắc thu đã sâu, trời cao cao không khí mát lành, Triệu Sơn hồ dập dờn sóng nước, đã có vài phần cảm giác mát.
Lâu Thành vốn tính đỡ Nghiêm Chiêu Kha một phen, giúp cô lên thuyền nhỏ, kết quả lại thấy đối phương giống như nai con linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy liền vững vàng đứng thẳng, hầu như không làm con thuyền đậm màu lay động.
Quả nhiên tiêu chuẩn võ đạo ở trên mình... Không chỉ không có cách nào anh hùng cứu mỹ nhân, ngay cả cơ hội anh hùng giúp mỹ nhân cũng không có... Lâu Thành oán thầm tự giễu một câu, xét thấy thực lực, rất quy củ đi lên thuyền nhỏ, cùng Nghiêm Chiêu Kha ngồi đối mặt nhau, đều tự có một cái mái chèo.
“Mình còn tính đỡ cậu một lần đó.” Nghiêm Chiêu Kha khe khẽ cười nói, trêu ghẹo một câu, gió hồ vi vu, thổi lên mái tóc đen chấm ngực của cô.
“Vậy không phải thành mỹ nữ cứu anh hùng?” Lâu Thành ra vẻ khiếp sợ, Tình Thánh có lời, khi không biết nên trả lời như thế nào, thì chọc cười đối phương.