Chương 33: Giấc mộng võ đạo của Nghiêm Chiêu Kha (2)
“Lý Mậu sư huynh đối luyện với mình nói mình có tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm.” Hắn nhìn vào mắt Nghiêm Chiêu Kha, bình thản lại kiên định nói.
Nghiêm Chiêu Kha ngẩn người: “Cậu đã có tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm?”
Cô rõ ràng biết ba tuần trước Lâu Thành là tiêu chuẩn người thường, không có cơ sở võ đạo gì, mà chỉ qua ba tuần, hắn có thể làm được quyền cước thuần thục?
Phối hợp thiên phú nhập tĩnh của hắn, lại cho hắn ba tháng, một năm tới năm rưỡi, hắn lại có thể đạt tới tiêu chuẩn gì?
“Lý Mậu sư huynh là nói như vậy.” Lâu Thành lời ít mà ý nhiều.
Nghiêm Chiêu Kha bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi đen nhánh, như hồ sâu, một hồi lâu mới thấp giọng nói:
“Cậu phải cố gắng lên.”
“Ừm.” Lâu Thành gật đầu thật mạnh.
Khi nói chuyện, động tác trên tay hai người đều chưa dừng lại, phối hợp ăn ý lại thuần thục, con thuyền rất nhanh đã đuổi kịp Khâu Chí Cao cùng Quách Thanh.
Mắt thấy hai bên sắp sát vai mà qua, Quách Thanh bỗng nhiên chỉnh mái chèo, cuốn theo bọt nước hắt về phía Lâu Thành cùng Nghiêm Chiêu Kha, làm bọn họ không thể không ý đồ né tránh, thả chậm tốc độ thuyền.
Nghiêm Chiêu Kha vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn về phía Lâu Thành: “Muốn phản kích không?”
Nhìn sự nóng lòng muốn thử ở đáy mắt cùng trên hành động của cô, Lâu Thành không chút do dự nói:
“Muốn!”
“Cậu chèo thuyền cho tốt nha.” Nghiêm Chiêu Kha cắn môi, mắt mang ý cười, cũng dùng mái chèo hất sóng nước.
Lâu Thành kéo jacket lên, hết sức chuyên chú thể nghiệm và quan sát con thuyền cùng sóng nước biến hóa, mái chèo vừa đủ, triệt tiêu lay động do động tác của Nghiêm Chiêu Kha mang đến, luôn duy trì xu thế đi tới, mà lão Khâu Quách Thanh bên kia, chỉ cần động tác của Quách Thanh vừa lớn, con thuyền khó tránh khỏi chớp lên, khiến cô không thể không rón rén tay chân.
Hai người đều là cọc Âm Dương nhập môn, đối với phối hợp có nắm giữ nhất định, dưới sự phối hợp ăn ý thật sự có ưu thế rõ ràng, rất nhanh đã vượt qua Quách Thanh cùng lão Khâu, vượt qua người khác, đưa tới một mảng thét chói tai cùng bọt nước, chơi quên cả trời đất, tiếng cười cùng tiếng “mắng” liên tiếp không ngừng.
Đợi tới lúc vượt qua tất cả mọi người, là bên đầu tiên vòng quanh hồ một vòng trở lại khởi điểm, Lâu Thành cùng Nghiêm Chiêu Kha một lần nữa nhìn nhau cười, sự ăn ý lan tràn.
“Làm lại làm lại, mèo poko tôi đây không phục!” Thái Tông Minh cùng Du Phương Phương đến thứ hai, dùng ngôn ngữ mạng khoa trương nói.
Một vòng lại một vòng, các nữ hài tử chơi thật sự vui vẻ nhưng cũng chơi thật sự mệt, mắt thấy mặt trời lặn về phía tây, vì thế đề nghị sớm trở về, miễn cho bữa đại tiệc kia buổi tối còn phải nhận số xếp hàng.
Về phần tiêu phí, do Lâu Thành cùng Thái Tông Minh dẫn đầu, các nam sinh đã sớm góp đủ tiền.
Thuyền đỗ bên bờ, “kiện tướng chạy bền” Lâu Thành không chút mệt mỏi thoải mái rời thuyền, đưa tay vươn về phía Nghiêm Chiêu Kha.
Cô lúc này kiệt sức, hẳn là không có sức trực tiếp nhảy xuống nhỉ?
Trong tiếng tim đập nhanh hơn của Lâu Thành, Nghiêm Chiêu Kha không có xấu hổ, thản nhiên thoải mái bắt lấy tay hắn, mượn lực từ trên thuyền xuống, giờ này khắc này, chiếm hết ưu thế nữa, cô cũng bị hắt không ít nước, tóc ướt sũng, có vài lọn tóc càng dán ở bên má, lộ ra vẻ đẹp kinh người, làm người ta dần nhớ tới ‘thủy xuất phù dung’ cái từ ngữ này.
Lâu Thành nghĩ chút, uyển chuyển cười nói: “Mỗi lần các nữ hài tử trong phim vừa gội đầu xong còn chưa khô, mình đều cảm thấy đặc biệt đẹp.”
Trong mắt Nghiêm Chiêu Kha lưu chuyển sóng nước, lườm nguýt hắn một cái:
“Mình đi thay quần áo trước.”
Lâu Thành giật mình nói: “Túi kia cậu xách là quần áo à?”
“Đúng vậy, chèo thuyền rất dễ làm quần áo ướt sũng, không mang theo một bộ thay sao được?” Nghiêm Chiêu Kha cười tủm tỉm nói, “Cậu gã hán tử thô này quá nửa không nghĩ tới điểm ấy.”
“Mình có áo da, không sợ ướt.” Lâu Thành lau giọt nước ngoài áo da ngắn, “Cơ trí nhỉ?”
Nghiêm Chiêu Kha lườm hắn, bước nhanh về phía kho chứa đồ.
Nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa phòng thay quần áo nữ, trong lòng Lâu Thành tràn đầy vui sướng, nhịn không được đi qua đi lại, như thế nào cũng không dừng được.
Trải qua đủ loại sự tình hôm nay, vài phần khách khí kia giữa mình cùng Nghiêm Chiêu Kha hoàn toàn biến mất rồi, cái nguýt cái lườm kia chính là chứng cứ rõ ràng.
Tuy cách nắm tay còn có khoảng cách xa xôi, nhưng ít ra quan hệ đã tiến thêm một bước!
...
Thông qua xe đặt trở lại phụ cận trường học, nhóm mười người đi “hiệu ăn lão Lý” nổi tiếng trấn nhỏ bên cạnh, nơi này nổi tiếng nhất là canh chân giò hầm đậu que trắng, màu sữa hơi ngả xanh, hương vị rất thơm, đậu que trắng đun tới mức mềm hút no đủ loại tinh hoa, là mỹ vị nhất, khiến mấy vị nữ hài tử mở rộng dạ dày.
Ăn xong cơm chiều, bọn Lâu Thành tản bộ trở về đại học Tùng Khánh, ven đường nói về hành động ngốc nghếch vụng về của mọi người buổi chiều, thỉnh thoảng đưa tới một trận cười vang, đợi tới trước tòa số 2 ký túc xá nữ sinh, thế mà không có một chút tẻ ngắt nào.
Nghiêm Chiêu Kha ở tòa số 3 đối diện không xa, Lâu Thành tiễn đoạn đường, ở trước cửa chính cáo biệt với cô.
“Ngày mai huấn luyện đặc biệt gặp.” Lâu Thành mỉm cười phất tay.
Nghiêm Chiêu Kha lộ lúm đồng tiền, phất phất tay:
“Ngày mai gặp.”
Nhìn theo cô tiến vào ký túc xá, biết cô kế tiếp cần bận rộn đi phòng tắm tắm rửa, Lâu Thành không vội vã đuổi theo bọn Thái Tông Minh, mà là chạy bước nhỏ về phía bên hồ.
Hôm nay quá vui rồi, không rèn luyện phát tiết một phen, làm sao ngủ được?
...
Trong rừng cây bên hồ, thành viên đại học năm thứ tư võ đạo xã Ngô Đông đang cùng hai người bạn quen biết ngoài xã hội uống rượu hút thuốc —— Khu trường mới của đại học Tùng Khánh cũng chỉ cuối tuần có thể tự do ra vào, ngoại trừ người ship đồ.
“Ài, gần đây đừng nói nữa, quá con mẹ nó buồn bực, từ khi Lâm Khuyết kia tiến vào, võ đạo xã liền không nán lại nổi nữa, đứa nào cũng không thèm nhìn tôi lấy một lần.” Ngô Đông trút ngụm bia, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Một thanh niên trên cổ có hình xăm nói: “Cậu và Trần ca cùng nhau cũng không xử nổi hắn?”
“Không dám, bọn tôi sắp tốt nghiệp rồi, làm to chuyện, gánh cái xử phạt sao mà tìm việc làm được?” Ngô Đông dát vàng lên mặt mình.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại, hừ một tiếng.
“Làm sao vậy?” Một thanh niên để đầu cua theo ánh mắt Ngô Đông nhìn về phía đường nhỏ bên hồ, chỉ thấy Lâu Thành tươi cười đầy mặt chạy bước nhỏ tới.
“Một thằng nhóc võ đạo xã.” Ngô Đông tức giận nói.
Thanh niên hình xăm cười cười: “Hắc, thực khéo, nếu không xử hắn một phen?”
“Không ổn đâu, xảy ra chuyện, các cậu có thể chạy, tôi làm sao bây giờ?” Ngô Đông có chút muốn phát tiết, nhưng lại không quá dám.
“Không có việc gì, chúng tôi có chừng mực, giáo huấn một chút là được rồi.” Thanh niên đầu cua tinh lực không nơi phát tiết, nóng lòng muốn thử cổ động, “Ma sát đánh nhau giữa học sinh, lại không bị thương gì cả, ai sẽ không có việc gì tố cáo với giáo viên? Nếu không bọn tôi đi, cậu không lộ mặt?”