Buổi tối ngày hôm sau, võ đạo quán đại học Tùng Thành đèn đuốc huy hoàng, người đông như hội, hội võ đạo đại học cả nước một năm mới sắp mở màn ở nơi này.
Lâu Thành ở ngoài phòng thay quần áo nữ đợi được Nghiêm Chiêu Kha đi ra, mỉm cười mang bản bút ký đáng yêu kia đưa qua:
“Kí tên của Lương Nhất Phàm, mình tự xé một tờ xuống giữ làm kỷ niệm.”
Nghiêm Chiêu Kha mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, vừa mừng vừa sợ tiếp nhận, lật đến hai trang kí tên, xác nhận chân thật:
“Cậu, cậu thực sự kiếm được à... Thật sự là, thật sự là quá cảm ơn rồi!”
Lâu Thành trầm ổn, cười ôn hòa nói: “Cảm ơn cái gì chứ, lúc trước cậu không phải cũng cho mình một bình thuốc?”
Lễ thượng vãng lai là cái cớ mình tìm, miễn cho hai bên xấu hổ!
“Cũng đúng.” Nghiêm Chiêu Kha khẽ gật đầu, bộ dáng như có chút nghĩ ngợi, “Mình còn nói mời cậu ăn cơm, cậu cũng đã nói như vậy, vậy thì cảm ơn cậu.”
Ặc? Mời ta ăn cơm? Cái này xem như âm thầm hẹn riêng nhỉ? Ta cứ như vậy hoàn mỹ bỏ lỡ? Lâu Thành khẽ há miệng, thiếu chút nữa lộ ra vẻ mặt dại ra, đáy lòng hối hận, chỉ thiếu cho bản thân một cái tát, ai bảo ngươi nói nhiều! Ai bảo ngươi giành trước thuyết minh!
“Thật ra mình không ngại mời mình ăn cơm...” Hắn cố bật ra một câu.
Mắt Nghiêm Chiêu Kha cong lên, cười thông minh: “Không phải có thuốc mỡ sao, còn mời ăn cơm cái gì?”
Không đợi Lâu Thành trả lời, trên mặt cô tràn ra nụ cười, lúm đồng tiền tươi mát, tươi đẹp soi sáng người ta: “Bỏ lỡ cơ hội rồi, chỉ có thể đợi lần sau.”
“Lần sau mình phải chọn thứ đắt chút!” Lâu Thành lấy thái độ nói giỡn giảm bớt hối hận trong lòng.
“Mình sai lầm rồi, bạn học Nghiêm Chiêu Kha mời ăn cơm, quán ven đường mình cũng ăn như hùm như sói!” Lâu Thành chắp hai tay, trả lời hài hước.
Nghiêm Chiêu Kha hơi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Ăn như hùm như sói? Cậu ăn giỏi như vậy à? Vậy mình cũng không mời nữa ~ “
“... Xem ánh mắt chân thành của mình.” Lâu Thành cảm giác mình bức thiết cần một túi biểu cảm.
“Đúng rồi, sao cậu có loại bút ký phong cách nữ hài tử này?” Nghiêm Chiêu Kha cười cười, thay đổi đề tài.
“Đặt biệt mua đó, mình loại hán tử thô lỗ này chưa bao giờ dùng quyển bút ký.” Lâu Thành tự bôi nhọ một câu.
“Ồ ~” Nghiêm Chiêu Kha mắt chứa ý cười, đang định nói nữa, cách đó không xa Quách Thanh đã vẫy tay ra hiệu.
“Chanh Tử, mình qua đó trước, còn có chuyện.” Nghiêm Chiêu Kha chỉ chỉ Quách Thanh bên kia.
Các cô đám thành viên đội cổ động viên này đêm nay phải thử cổ động cảm xúc toàn trường, chế tạo không khí nhiệt liệt, cũng chính là dẫn đầu vỗ tay cùng hò hét các thứ, dù sao cũng là trực tiếp, tốt nhất không thể bị tẻ ngắt.
Khi Lâu Thành phất tay nhìn theo cô rời khỏi, Thái Tông Minh chờ ở phụ cận nhích lại gần, nghiêm trang nói: “Chanh Tử, cậu có biết tâm tình tôi sau khi nghe thấy các cậu đối thoại là thế nào không?”
“Cái gì?” Lâu Thành làm tốt chuẩn bị bị dìm.
“Nhịn cười, không thể cười, nhịn không được, ha ha ha ha!” Thái Tông Minh cười phá lên, “Ai bảo cậu nói nhiều! Ai bảo cậu tìm cớ! Ai bảo cậu trước đó không thỉnh giáo tôi một lần! Cơ hội hẹn hò không còn nhỉ? Hối hận rồi chứ? Vô cùng đau đớn rồi chứ?”
Lâu Thành liếc hắn: “Tiểu Minh, cậu qua đây.”
“Làm gì?” Thái Tông Minh đề phòng trả lời.
“Để tôi bóp chết ngươi!” Lâu Thành “hung tợn” nói, “Chúng ta nên đi duy trì trật tự rồi.”
Hôm nay hội trường cũng cần duy trì trật tự, hai người mặc quần áo võ đạo đại học Tùng Thành, được an bài ở phụ cận khu khách quý —— thi đấu phân khu mấy chục trường đại học đều phái lão sư chỉ đạo hoặc là phân công phó hiệu trưởng lại đây, mà hai đại võ đạo xã năm trước phân khu top 2, đại biểu khu thi đấu này tham gia trận chung kết cả nước—— võ đạo xã đại học Sơn Bắc cùng võ đạo xã học viện Tam Giang, thì được mời toàn bộ thành viên chủ lực cùng dự bị tham gia.
Trong đó, võ đạo xã đại học Sơn Bắc làm tổng quán quân năm trước, lát nữa còn có khâu lên đài rút thăm cho trường học khác.
...
Nghiêm Chiêu Kha đi đến bên cạnh Quách Thanh, không nhắc tới chuyện bản bút ký cùng Lương Nhất Phàm kí tên, nói về vấn đề đêm nay kéo không khí các khán đài.
Trong trao đổi, kể đến Lương Nhất Phàm bảo muốn chủ trì việc rút thăm đối trận, Quách Thanh như là nhớ tới cái gì nói:
“Kha Kha, mình nghe nói tối hôm qua Chanh Tử rất trâu bò đấy.”
“Cậu ấy làm sao vậy?” Nghiêm Chiêu Kha tò mò hỏi.
“Trước mặt phó phòng bảo vệ, từ trong đội ngũ bảo an đi ra hướng Lương Nhất Phàm xin kí tên, phó phòng bảo vệ dùng bộ đàm rống hắn, bảo hắn trở về, hắn trực tiếp tắt bộ đàm! Thật lòng trâu bò, còn không sợ bị xử phạt!” Quách Thanh hóng hớt nói, “May mà Lương Nhất Phàm không để ý, sau đấy phó phòng chỉ mắng hắn một trận...”
Nghe Quách Thanh kể, hàm răng Nghiêm Chiêu Kha khẽ cắn môi, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mặt bìa quyển bút ký một lần.
...
Một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo bành tô, thắt nơ màu đen, đứng ở chỗ qua đường ghế khách quý, liếc phòng thay quần áo nam võ đạo xã đại học Tùng Thành, cười nhẹ nói với các đồng bạn bên cạnh: “Năm nay đại học Tùng Thành có Lâm Khuyết gia nhập, không thể quá coi thường, có thời gian quan sát bọn họ thi đấu một chút.”
“Xã trưởng, một mình Lâm Khuyết tính là gì, nào cần học viện Tam Giang chúng ta coi trọng?” Bên cạnh một vị thanh niên thân hình cao lớn, mặt còn vài phần trẻ con hơi tỏ ra lấy lòng cười nói, “Ở cổ đại, ngài cũng có thể làm thần tiên rồi!”
“Nào có nào có, đó là người cổ đại kiến thức quá ít.” Nam tử áo bành tô cười tự đắc, hai chân rời mặt đất, thế mà lại bay lên mười cm!
Hắn cứ như vậy di động, theo hành lang hướng hàng sau của ghế khách quý bay đi!
Ghế khách quý dãy sau cao hơn dãy trước, nam tử áo bành tô vừa bay qua mấy dãy, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Cù Huy, cậu vẫn khoe mẽ như vậy.”
Nam tử áo bành tô Cù Huy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị thanh niên mặc quần áo võ đạo trắng đang đứng ở bên cạnh chỗ ngồi này của mình, khoanh tay nhìn mình. Hắn khoảng 1m8, lông mày rậm, vành mắt đen rất nặng, nét mệt mỏi rõ ràng, tựa như thường xuyên thức đêm.
“Hắc, Hứa Vạn Niên, cậu cũng chưa thay đổi nha, vẫn là một bộ dạng tùy tiện.” Cù Huy cười lạnh một tiếng, “Tôi khoe mẽ như thế nào nữa, cũng sẽ không lưu lạc đến mức bị thành viên mới vào xã đánh bại.”
Xã trưởng võ đạo xã đại học Sơn Bắc Hứa Vạn Niên khẽ cười nói: “Không cần châm ngòi, tôi đối với Bành sư đệ tâm phục khẩu phục, không lải nhải với cậu nữa, cẩn thận dưới chân, đừng ngã sấp.”
Nhìn theo hắn vào ngồi, Cù Huy vừa hướng ghế sau bay đi, vừa nghi hoặc nói:
“Hứa Vạn Niên uống nhầm thuốc à, sao trở nên dễ nói chuyện như vậy?”
“Hắn khẳng định uống nhầm thuốc, bằng không sao có thể rủa xã trưởng ngài ngã sấp xuống, bảo ngài cẩn thận dưới chân? Ngài lơ lửng giữa không trung, nào sẽ để ý cái này?” Vị thanh niên thân hình cao lớn mặt có nét trẻ con kia buồn cười nói.
“Đúng vậy, trong mọi người ở đây, không có khả năng ngã sấp nhất chính là xã trưởng ngài!” Thành viên khác võ đạo xã học viện Tam Giang nhao nhao phụ họa.