Lý Mậu rụt rè đứng ở giữa, hơi cúi đầu, vẻ mặt thống khổ không ngừng nói “Là lỗi của tôi” “Là lỗi của tôi” “Là lỗi của tôi” ...
Quách Thanh, Lâm Hoa sớm đã rơi lệ đầy mặt, nức nở không thành tiếng.
Bi thương thật lớn giống như thực chất, hung hăng húc tới, Lâu Thành há miệng, muốn nói gì, lại hoàn toàn không thể mở miệng.
“Là lỗi của tôi” “Là lỗi của tôi” “Là lỗi của tôi” ... Lý Mậu tầm mắt mơ hồ, không ngừng xin lỗi, bất lực như là một đứa nhỏ.
Đúng lúc này, hắn thấy bên chân có thêm một bóng đen.
Mờ mịt ngẩng đầu, hướng lên trên nhìn lại, khuôn mặt nếp nhăn không nhiều lại già nua kia của Thi lão đầu mơ hồ xuất hiện ở trước mắt hắn.
“Biết sai rồi, sang năm bù lại cho thật tốt.” Thi lão đầu nhẹ nhàng nói.
Lý Mậu rốt cuộc khóc ra, nước mắt giàn giụa:
“Vâng, huấn luyện viên!”
Lâu Thành hốc mắt ướt át, thật lâu sau cũng không thể quên hình ảnh này.
* * *
Võ đạo xã áp suất thấp bồi hồi thật lâu, ở sau khi dứt khoát lưu loát chiến thắng bách khoa Liễu Thành mới hơi giảm bớt, trong đó còn có trận đấu kia đi xa Sơn Bắc khiêu chiến quán quân cả nước, ở trước mặt Hứa Vạn Niên, Lâm Khuyết phát huy thất thường, Trần Trường Hoa phát huy thất thường, Tôn Kiếm khỏi vết thương cũng phát huy thất thường, Lâu Thành xuất chinh theo đội nhìn mà thiếu chút nữa không thể tin vào đôi mắt của mình, thẳng đến sau khi tổng kết thi đấu, Thi lão đầu xác định Hứa Vạn Niên mang “khả năng ngôn linh”, mọi người mới giật mình hiểu ra.
Thi đấu tiểu tổ chấm dứt, đã là hạ tuần tháng mười hai, các thương gia bắt đầu trang trí cửa hàng cho lễ Giáng Sinh những năm gần đây ngày càng hot.
Lâu Thành đi ra khỏi phòng ngủ nhỏ, tới phòng khách, hướng bên cạnh Thái Tông Minh tập trung tinh thần xem trận đấu võ đạo ngồi xuống: “Chủy Vương, có chút việc muốn thỉnh giáo cậu.”
“Khách khí như vậy ân cần như vậy, phi gian tức đạo...” Thái Tông Minh trêu chọc một câu, “Có phải chuyện nữ thần của cậu hay không?”
“Hề hề.” Lâu Thành chỉ có thể lấy tiếng cười tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
“Cậu cùng nữ thần của cậu gần đây phát triển thế nào? Tôi thấy cậu mỗi ngày vẻ mặt cười dâm, hẳn là cũng không tệ lắm nhỉ?” Thái Tông Minh thuận miệng hỏi.
Lâu Thành nghĩ nghĩ, khóe miệng không tự giác liền cong lên: “Sau khi thua Quan Nam, cảm xúc cô ấy hạ thấp thật lâu, tôi mỗi ngày vắt hết óc, pha trò nói chuyện phiếm, cuối cùng khiến cô ấy khôi phục lại. Tôi cảm thấy, hai người cùng nhau đối kháng qua cơn sóng nhỏ, cảm tình hẳn là sẽ tiến thêm một bước nhỉ...”
“Đứng đầu ba ảo giác lớn của cuộc đời.” Thái Tông Minh không lưu tình chút nào hắt chậu nước lạnh, “Khi cô ấy nguyện ý lén tán gẫu với cậu một ít chuyện của bản thân cô ấy, nói đề tài thân thích bạn bè của cô ấy, quan hệ mới tính là tiến thêm một bước.”
“Đúng đúng đúng, cô ấy trong khoảng thời gian này thường xuyên nói chuyện của chính cô ấy, tôi cũng có loại cảm giác một lần nữa biết cô ấy, trước kia còn chỉ là hâm mộ bề ngoài cùng cô ấy trong lời đồn, bây giờ, bây giờ...” Lâu Thành xấu hổ ở trước mặt Thái Tông Minh nói lời buồn nôn, kéo đề tài về lúc ban đầu, “Tôi nhớ rõ trước cậu từng nói, tháng mười hai sau khi thi đấu tiểu tổ chấm dứt, có thể mượn dùng cơ hội thi đấu quyết định phẩm cấp nghiệp dư hẹn riêng cô ấy ra ngoài?”
Ngày hội kiểu như lễ Giáng Sinh, mình nếu không hẹn, bị người ta thừa sơ hở mà vào thì làm sao bây giờ?
Cái này gọi là ý thức nguy cơ!
Thái Tông Minh cười ha ha: “Sự tình đơn giản như vậy còn cần tới hỏi tôi? Nữ thần của cậu trải qua gần ba tháng rèn luyện, tiêu chuẩn võ đạo tăng lên thẳng tắp, chẳng lẽ không muốn tham gia thi đấu định phẩm nghiệp dư? Không muốn biết mình trước mắt mấy phẩm?”
Thi đấu định phẩm nghiệp dư hàng năm cử hành bốn lần, điểm thời gian các địa phương có sự chênh lệch, Tùng Thành là ba, sáu, chín, mười hai cuối bốn tháng này, liên tục hai ngày, mà thi đấu định phẩm chuyên nghiệp cả nước thống nhất, hàng năm tháng tư cùng tháng mười tiến hành.
“Ừm, lúc nói chuyện phiếm, cô ấy rất để ý đối với thực lực võ đạo của bản thân.” Lâu Thành tỏ vẻ tán thành.
“Cậu cũng rèn luyện ba tháng, lúc trước không phải nói có tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm sao? Không muốn biết bây giờ có mấy phẩm?” Thái Tông Minh lại đặt câu hỏi.
“Muốn.” Lâu Thành không phản bác.
“Cái này không phải đơn giản? Hai người đều muốn tham gia thi đấu định phẩm, lại là bạn bè rất quen thuộc, hẹn hò cùng đi quả thực thiên kinh địa nghĩa! Nhưng nữ thần của cậu quá nửa sẽ kéo theo Quách Thanh, cậu nhìn quả bầu mà vẽ ra gáo, gọi lão Khâu, đến lúc đó, cậu lại ra hiệu cho lão Khâu cùng Quách Thanh không gian ở riêng với nhau, nữ thần của cậu khẳng định đáp ứng, cái này không phải thế giới của hai người rồi?” Thái Tông Minh khinh bỉ nhìn Lâu Thành.
“Sau đó thì sao?” Lâu Thành truy hỏi.
Thái Tông Minh cười hê hê nói: “Nếu cô ấy thông qua thi đấu định phẩm, lấy được phẩm giai trong cảm nhận, vậy cậu liền lấy danh nghĩa chúc mừng cô ấy hẹn cô ấy ăn cơm chúc mừng, nếu chịu khổ thất bại, thì để hóa giải tâm tình, mang buồn bực ăn trở lại làm lý do. Tôi nói, đã hai người ở riêng bên ngoài, còn sợ không có lý do? Giờ cơm phải xong sớm, liền đi xem bộ phim hoặc là ngồi quán cà phê một chút, chọn chỗ yên tĩnh chút.”
“Móa, đây đều là lộ số nha...” Lâu Thành rất muốn lấy quyển sổ nhỏ ghi nhớ.
Lúc này, Thái Tông Minh day day bụng, nhíu mày nói: “Tôi đi vệ sih trước, trở về lại nói cho cậu.”
Nhìn theo hắn tiến vào gian rửa mặt, Lâu Thành thu hồi tầm mắt, suy nghĩ chìm vào chuyện hẹn Nghiêm Chiêu Kha dùng bữa.
Cô ấy là nữ hài tử tốt như vậy, bên người khẳng định sẽ không thiếu người theo đuổi, mình nếu chậm, bồi hồi do dự, nói không chừng liền bị người ta đoạt trước, nhưng quan hệ bây giờ thích hợp hẹn hò ra ngoài sao? Hẹn ra được sao? Sẽ quá đường đột hay không? Sẽ tạo thành bạn cũng không làm được nữa hay không? Cô ấy có thể cũng có đối tượng thầm mến hay không?
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút lo được lo mất, trong lòng lúc ngọt ngào lại lúc chua xót, phong phú đủ loại kịch nội tâm.
Không biết qua bao lâu, thi đấu võ đạo đã kết thúc, nghe bình luận viên bình luận, Lâu Thành bỗng nhiên hoàn hồn, ta ở nơi nào? Ta đang làm gì?
Ặc, mình đến thỉnh giáo Tiểu Minh...
Tiểu Minh đâu?
Hắn sẽ không còn ở WC chứ?
Lâu Thành nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía gian rửa mặt, lúc này cũng sắp nửa tiếng rồi, trận đấu cũng đã kết thúc, Thái Tông Minh sao còn chưa đi ra? Có thể té xỉu ở bên trong hay không?
Tâm niệm chuyển động, hắn nghe được tiếng xả nước, nghe được tiếng ô ngăn mở cửa, sau đó thấy Thái Tông Minh vịn tường, hai chân phập phù đi ra.
“Chủy Vương, cậu làm sao vậy?” Lâu Thành đứng dậy đi qua đón.
Thái Tông Minh nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mẹ con gà, táo bón nghiêm trọng!”
Táo bón nghiêm trọng... Táo bón... Lâu Thành đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo linh quang thoáng hiện, đã biết ngọn nguồn.
“Ha ha ha ha!” Hắn ôm bụng cười to, “Ai bảo cậu mỗi ngày cơm trắng với Bà Đỡ Già! Ha ha ha, tự làm bậy không thể sống!”