Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đạo Tông Sư

Chương 62: Trận thứ năm lôi đài thứ bảy (2)

Chương 62: Trận thứ năm lôi đài thứ bảy (2)




“Ba phút thời gian đối thoại.” Trọng tài lời ít mà ý nhiều nói, bản thân thì nắm chặt ba phút này điều tức khôi phục, miễn cho thể lực tiêu hao vô ích, giai đoạn sau phản ứng chậm đi, không thể ngăn cản thương vong ngoài ý muốn xảy ra, mà mười trận về sau, hắn sẽ trao đổi vị trí với một giám sát vẫn luôn nghỉ ngơi.

Thời gian đối thoại? Sau khi hành lễ với nhau, đầu Lâu Thành có chút chỗ trống, mình nên nói chút gì đây?

Nếu là Chủy Vương, hắn có thể để đối phương không xen mồm vào được...

Không giỏi đánh cờ tâm lý, Lâu Thành cứ ngu ngốc đứng như vậy, thể hiện đầy đủ đặc điểm của newbie.

Lưu Ứng Long cười cười nói:

“Không cần khẩn trương, mang thứ bình thường luyện tập phát huy ra là được rồi.”

Lời này vừa ra, phía dưới cô gái chơi di động cùng gã để ria mép khoác áo lông đậm màu đều cười thành tiếng, đại sư huynh là bình thường chỉ đạo các sư đệ sư muội quen rồi sao?

Lâu Thành cũng hơi 囧, giống như về tới lúc huấn luyện đặc biệt võ đạo, đối mặt Lý Mậu sư huynh thuyết giáo.

“Cảm ơn.” Hắn lễ phép đáp lại một câu.

Đối mặt gà con, Lưu Ứng Long khinh thường chơi ngôn ngữ chiến tâm lý chiến, im lặng đếm thời gian, điều tiết hơi thở, mang trạng thái thân thể đẩy tới tốt nhất.

Lâu Thành nửa là nhập tĩnh, phối hợp mỗi một tấc cơ bắp của thân thể, để chúng nó chậm rãi đến tình trạng phát lực thích hợp nhất.

Ba phút rất nhanh qua đi, trọng tài ép tay phải xuống:

“Bắt đầu!”

Vừa dứt lời, Lưu Ứng Long không khiêm nhượng, cất bước tiến công, cánh tay phải rung lên, lực lượng quán thông, giống như cây lao đâm, kéo “mũi thương” đánh thẳng tắp về phía ngực Lâu Thành, tiếng vang thanh thúy như có gió rít.

Thấy hắn thế tới rào rạt, Lâu Thành bày tư thế, cánh tay trái ngăn đỡ, tay phải chắn, tiếp được một cú đấm này.

Phành! Hai người giao kích, phát ra tiếng va chạm nặng nề, Lâu Thành chỉ cảm thấy bản thân bị ép tới mức hơi trầm xuống, đây là biểu hiện lực lượng đối phương hơi cao hơn!

Nhưng Lâu Thành không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì chỉ là hơi thắng, nói rõ hai bên không chênh lệch là bao nhiêu.

Cái này ý nghĩa chỉ hơn ba tháng rèn luyện, ở dưới Kim Đan phụ trợ, mình đã có lực lượng khoảng nghiệp dư tứ phẩm!

Ý niệm của hắn vừa chợt lóe, trước mắt Lưu Ứng Long đã đột nhiên biến mất, giống như khỉ vượn nhảy lên, nháy mắt đã tới sau lưng, làm người ta khó lòng phòng bị.

Tay trái Lưu Ứng Long vốn mềm nhũn buông xuống, lúc này đột nhiên căng lên, giống như một sợi roi mềm gào thét, phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Bốp’, vạch nửa vòng, từ trên mà xuống vụt về phía chỗ vai cổ của Lâu Thành!

Lấy lực lượng của hắn, lấy thốn kình của Thông Tí Quyền, lấy tư thế một chiêu này, nếu đánh trúng, ít nhất nứt xương, nếu trúng cổ, nói không chừng hôn mê ngay tại chỗ, vị trí cao liệt nửa người, trọng tài đã vận hơi lên, có thể ra tay ngăn cản bất cứ lúc nào.

Lâu Thành như có điều đoán trước, đầu cũng không quay lại, hướng phía trước bước hai bước dài, tránh được một đòn Thông Tí Quyền này, nhưng Lưu Ứng Long không hiện ra sự thất vọng, khóe miệng ngược lại kéo lên, hắn nhấc chân bám theo, cánh tay lại đánh, muốn ép Lâu Thành không thể xoay người, từng bước một đi ra khỏi lôi đài!

Nhìn thấy Lâu Thành hướng bên trái bước một bước, ý đồ né tránh, Lưu Ứng Long nhắm mắt theo đuôi, lại dán lên, cánh tay phải như cây lao đánh ra ngoài.

Ngay tại lúc sắp đánh trúng đối phương, ánh mắt hắn đột nhiên đọng lại, thấy Lâu Thành duỗi eo lưng, xương sống bắn ra, giống như một con giao long lao ra khỏi bãi nước cạn, cứng rắn dời trọng tâm trở về.

Cọc Âm Dương!

Cọc Âm Dương Lâu Thành sở trường nhất!

Bước chân xoay tròn, Lâu Thành ngược lại đến sau lưng Lưu Ứng Long, đan điền trầm xuống, trong não hải quan tưởng ra cảnh tượng cuồng phong bão tuyết, tuyết trắng phau phau, tiếng gió gào thét, trời giá rét đất đông lạnh.

Lòng hắn giữ chặt cái lạnh của nó, lực từ sự hung mãnh của nó, cơ bắp điều chỉnh, sắp đánh ra một trong tám đòn đầu của “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích”, mà đúng lúc này, lại nháy mắt thay đổi quan tưởng, một tia chớp từ trên trời đánh xuống, đánh trúng cây cối, kích lên ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Xương cụt hơi tê, dòng chảy nóng dâng trào, Lâu Thành ở dưới hai tầng thúc đẩy, cánh tay gần như có cảm giác bành trướng, tay phải nắm đấm, mang theo tiếng xé gió gào thét, như roi như đao, hung mãnh đánh về phía chỗ cổ Lưu Ứng Long, giống cảnh tượng vừa rồi như đúc, chỉ là công thủ đổi thế, trước sau đổi chỗ!

Bên cạnh lôi đài, cô gái chơi di động còn chưa chú ý tới biến hóa đột nhiên xảy ra, gã để ria mép vẫn luôn chú ý chiến cuộc đã nhịn không được bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm trên sân.

Lưu Ứng Long một quyền đánh hết, trơ mắt nhìn Lâu Thành từ trước mặt biến mất, sau lưng nhanh chóng truyền đến tiếng gió gào thét. Hắn không kịp né tránh, không kịp cất bước, chỉ có thể cứng rắn lệch đi thân thể, tránh được yếu hại ở cổ.

Phành!

Lâu Thành đấm trúng, hung hăng đánh ở trên vai Lưu Ứng Long, đánh cho thân thể hắn không tự chủ được trầm xuống, đánh cho hắn một cơn đau đớn ập vào trong não, tựa hồ nghe được tiếng xương cốt vỡ ra!

Cắn răng nhịn đau, hắn giật cùi trỏ về phía sau, ý đồ chuyển bại thành thắng, nhưng Lâu Thành luôn lấy trái tim bình tĩnh như băng thúc đẩy đòn cuồng phong bão tuyết, cũng không sơ sẩy sơ ý, nghiêng người một cái tránh đi, tự nhiên dùng ra một đòn khác của “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích”, nhấc chân phải, đá vào chỗ khoeo chân Lưu Ứng Long còn chưa xoay người.

Khoeo chân ăn phát đá, Lưu Ứng Long đứng không nổi nữa, hướng phía trước quỳ xuống, Lâu Thành chộp một phát, bắt được cánh tay trái hắn, mang hai tay hắn bắt chéo sau lưng khống chế, về phần tay phải hắn, bả vai bị thương, nào còn có thể phát lực!

“Trận thứ năm, Lâu Thành thắng!” Trọng tài cao giọng tuyên bố kết quả.

Nghe được câu này, cô gái chơi di động chợt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy đại sư huynh bị học sinh chưa có phẩm giai kia khống chế, quỳ một gối xuống ở trên mặt đất.

Cái này! Ta không nhìn lầm chứ?

Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Cô vẻ mặt mờ mịt, quay đầu nhìn về phía gã để ria mép bên cạnh, mà gã để ria mép hốt hoảng, ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm Lâu Thành, nhìn thấy trong con ngươi đối phương có cảm giác lạnh như băng và điên cuồng nào đó cùng tồn tại.

Đại sư huynh thế mà thua rồi!

Sao có thể thua?

Rõ ràng còn chiếm thượng phong, sao trong nháy mắt đã thua?

Đối phương chỉ là tên sinh viên gà con chưa có phẩm giai mà... Ta có phải chưa tỉnh ngủ hay không!

“Trận thứ năm, Lâu Thành thắng!”

Khi trọng tài tuyên bố truyền vào lỗ tai Lâu Thành, hắn cũng có chút giật mình như mộng.

Mình thế mà chiến thắng một vị cao thủ nghiệp dư tứ phẩm...

Thật sự chiến thắng rồi sao?

Tất cả đều tựa như trở nên không đủ chân thật, thẳng đến lúc Lưu Ứng Long bởi hắn buông tay mà đứng lên vẻ mặt cổ quái nói:

“Ngươi rất mạnh...”

Ta rất mạnh? Lâu Thành chợt về tới hiện thực.

Mình thật sự chiến thắng một vị cao thủ nghiệp dư tứ phẩm!

Tất cả cái này đều giống như phương án suy tính của mình trước đó —— Lấy đặc điểm bộ pháp linh hoạt của Thông Tí Quyền dụ dỗ Lưu Ứng Long xem thường sơ ý mắc câu, mang lưng hoàn toàn lộ cho đối phương, lại bắt lấy cơ hội hắn liều mạng tiến công, chiêu thức dùng hết, mất đi linh hoạt, mượn dùng cọc Âm Dương, cho hắn một đòn nặng nề, sau đó lại tiếp áp chế như cuồng phong bão tuyết, mà nếu mấy chiêu này không thể thành công, kế tiếp thất bại quá nửa chính là mình!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch