Đương nhiên, bạn học “Tình Thánh” Thái Tông Minh có nói, “Cảm giác nàng có chút thích ta” là đứng đầu ba ảo giác lớn của cuộc đời, không thể lạc quan quá mù quáng.
“Những màn hình lớn truyền phát trận đấu kia cũng không có tuyển tập về đệ tử chùa Đại Sự các thứ.” Lâu Thành trả lời một câu, nhưng sau đó phát ra biểu cảm mỉm cười, “Thôi, coi như là lại một loại lịch luyện kinh nghiệm trận đấu, cuộc đời khó tránh khỏi sẽ gặp phải kẻ địch bản thân không biết mà đối phương biết người biết ta, cái này đối với phán đoán cùng phát huy trường thi của mình chính là một lần rèn luyện.”
Được lợi bởi mấy ngày qua lột xác, tâm tính hắn điều chỉnh rất nhanh, ngược lại trấn an Nghiêm Chiêu Kha.
Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm gật đầu: “Ừm ừm, chính là như thế, nhưng cho dù chúng ta không thể xác thực hiểu biết Ngô Thế Thông sở trường võ công gì, cũng có thể mang công pháp đệ tử tục gia chùa Đại Hành làm phân loại, nhằm vào phong cách khác nhau làm dự án nhất định, chuẩn bị càng nhiều, lúc gặp được mới có thể càng thong dong.”
“Nghiêm huấn luyện viên trí tuệ!” Lâu Thành thiệt tình thực lòng khen một câu.
Hai người nhanh chóng ở vấn đề này bắt đầu thu thập tư liệu cùng thảo luận, trong quá trình này, Lâu Thành còn tìm cô nương quầy phục vụ hỏi một lần, phát hiện các cô đối với công pháp Ngô Thế Thông sở trường cũng không rõ lắm.
...
Chỗ ghế phụ cận lôi đài trung ương, Lưu Ứng Long lại một lần đến xem trận đấu của Lâu Thành, tựa như mang hắn coi là mục tiêu kéo dài của bản thân thi đấu, thua top ba mươi hai cuối cùng luôn dễ nghe hơn thua người đấu loại phía trước cũng chưa xông qua!
Các vị đệ tử võ quán Bạch Viên ngồi ngay ngắn theo thứ tự bên cạnh hắn, đến vòng thứ tư, bọn họ đã là toàn quân bị diệt.
“Ngô Thế Thông, không đơn giản nha...” Tần Chí Lâm thở dài, cùng là người Viêm Lăng, đối phương mới mười bảy tuổi đã là đệ tử tục gia chùa Đại Hành, nghiệp dư nhị phẩm, mỗi lần nghĩ đến đều hâm mộ muốn chết.
Lưu Ứng Long gật gật đầu: “Đây là trận long tranh hổ đấu...”
...
Bên cạnh bọn họ cách không xa, một thiếu niên cường tráng mặc quần áo đệ tử tục gia chùa Đại Hành màu đỏ vàng đang nhìn màn hình lớn không dời mắt, hồi lâu sau nói nhỏ một câu:
“Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích...”
...
Khi trận đấu thứ tư của lôi đài trung ương bắt đầu, Lâu Thành bước đầu có phân loại đối với công pháp luyện thể cùng đan cảnh của chùa Đại Hành, có dự án đại khái đối ứng.
“Mình phải đi yên lòng tĩnh khí rồi.” Lâu Thành phát ra biểu cảm phất tay.
Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm nắm tay khuyến khích: “Mình đã mang trí tuệ cùng nhân phẩm của mình cho cậu mượn ~ “
Tiếp theo, cô lại chủ động phát ra giọng nói.
Lâu Thành mặt mỉm cười, ấn nút nghe, thanh âm quen thuộc truyền vào lỗ tai:
“Xông lên, thiếu niên! Hướng về thắng lợi!”
Không ngăn được phì cười, sự thấp thỏm trong lòng Lâu Thành diệt hết, lại mang giọng nói này lưu giữ lại.
Lần cổ vũ thứ ba đã không còn ngạc nhiên lẫn vui mừng của hai lần trước, nhưng càng thêm ăn ý ấm áp, tựa như cảm thụ mỗi lần về nhà, bình thản mà sâu sắc.
Hắn thu hồi di động, đứng lên, hướng về lôi đài trung ương, hướng về ánh mắt mấy trăm hơn một ngàn khán giả đi đến, chiến ý trong lòng quay cuồng.
Đệ tử tục gia chùa Đại Hành lại như thế nào!
Yên lòng tĩnh khí, ôm nguyên thủ nhất, Lâu Thành mượn dùng Kim Đan, nội thị bản thân, mấp máy cơ bắp, điều chỉnh trạng thái từng chút một, quên tất cả mọi chuyện ở ngoài trận đấu, mang lực chú ý cùng tinh thần hoàn toàn tập trung lại.
Trong bất tri bất giác, bên tai hắn truyền đến trọng tài lôi đài trung ương tuyên bố:
“Trận thứ năm, Diệp Du Đình thắng!”
Trận thứ bốn cùng thứ năm đã xong... Lâu Thành mở hai mắt, con ngươi đen nhánh giống như hồ sâu, cất bước, không nhanh không vội đi về phía trung ương sân vận động, bước lên bậc thang bằng đá quen thuộc lại xa lạ kia.
Trước kia mình là hâm mộ cỡ nào thành viên chủ lực võ đạo xã có thể đi con đường quang huy này, hôm nay rốt cuộc có cơ hội nếm thử một lần.
Một bước, hai bước, ba bước, hắn đi hết bậc thang, lên xong lôi đài, đứng ở bên phải trọng tài.
Trong quá trình này, hắn sâu sắc phát hiện có mấy chục mấy trăm ánh mắt đang nhìn chăm chú vào bản thân, nghe thấy tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét thưa thớt, tuy kém rất nhiều so với đầu người đông nghìn nghịt cùng nhiệt liệt như núi lở sóng thần trong sân vận động võ đạo đại học Tùng Thành, nhưng đó là thuộc về Lâm Khuyết Trần Trường Hoa bọn họ, mà cái này thuộc về mình!
Ánh mắt nhìn thẳng, Lâu Thành thấy được đệ tử tục gia chùa Đại Hành Ngô Thế Thông, hắn mặc quần áo võ đạo màu đỏ vàng giao tạp, cổ tay áo có đồ án hoa sen, dáng người cường tráng, chiều cao cỡ trung, ngoài miệng để râu thưa thớt, nhưng cái này không chỉ chưa thể hiện ra sự trưởng thành, ngược lại lộ ra vài phần trẻ con.
Vẫn là thiếu niên mười bảy tuổi nha... Ý niệm này vừa sinh ra, một chút sợ hãi cuối cùng của Lâu Thành đối với Ngô Thế Thông giống như tuyết trắng dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã.
Ánh mắt dời lên, hắn thấy màn hình lớn chéo phía trên, nơi đó hiện ra mình cùng Ngô Thế Thông giằng co, nổi bật một hàng văn tự tươi sáng:
“Đệ tử chùa Đại Hành VS cao thủ thần bí!”
“Phật môn thiền công vs Băng bộ tuyệt học!”
Trên khán đài, lão Trịnh đám khán giả từng xem Lâu Thành thi đấu điều chỉnh tư thế ngồi, chờ mong trận đấu bắt đầu, đối mặt văn tự trên màn hình lớn, bọn họ đều có chút nhiệt huyết sôi trào.
Võ đạo là cực hạn dục vọng cá nhân, điểm hỏa sự hướng tới cùng sùng bái đối với cường giả của nhân loại từ xã hội nguyên thuỷ tới nay lưu lại ở trong lòng.
“Các ông ai từng xem trận đấu của đệ tử chùa Đại Hành kia? Hắn sở trường cái gì?” Lão Trịnh theo bản năng hỏi một câu.
Ngày đầu tiên, hắn dựa theo đề cử xem một trận đấu của Ngô Thế Thông, nhưng toàn bộ quá trình thường thường nhàm chán, chỉ nhớ mang máng hắn chưởng pháp kiên cường, không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Đồng bạn của lão Trịnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mờ mịt lắc lắc đầu: “Bọn tôi trước đó đi làm, không phải ông mãnh liệt đề cử, bọn tôi sao có thể sớm dùng hết ngày nghỉ?”
Lão Trịnh không nói gì nữa, không biết vì sao, trong lòng hơi khẩn trương, đối với Lâu Thành lại nhiều thêm vài phần lo lắng.
Lưu Ứng Long nhìn màn hình lớn, giống như tự nói dò hỏi: “Các cậu trước đây ai đã xem Ngô Thế Thông thi đấu?”
“Tôi đã xem một trận, hắn dùng Đại Khai Bi Thủ cùng Đại Suất Bi Thủ, khá lợi hại.” Tần Chí Lâm nhớ lại nói.
“Hắn xem ra đi là tuyến đường hàng ma cương mãnh...” Lưu Ứng Long khẽ gật đầu, ánh mắt trở về lôi đài, không nói nữa, chờ đợi trận long tranh hổ đấu này.
Chỗ khán đài phụ cận, một vị nam tử trẻ tuổi để tóc nửa tấc nhìn thoáng qua màn hình lớn, ồ thành tiếng:
“Sư phụ, là học sinh kia ở khách sạn chúng ta, hắn thật sự là tới tham gia thi đấu.”
Hắn mặc quần áo võ đạo màu xanh đậm, cổ tay áo cùng cổ áo có hoa văn hình núi.
Lão giả vành tai rất lớn cười một tiếng: “Già rồi già rồi, không thể xem tướng mạo mà luận người, hắn có thể xông đến lượt thứ bốn, thực lực xem ra không kém.”