Trong nháy mắt, thân thể Lâu Thành như có điện giật, tê dại một trận, nổi lên cảm giác thành tựu vi diệu cùng vui sướng không xua đi được, đây là các cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm cũng bắt đầu chú ý trận đấu của mình?
Bốp bốp bốp! Diệp Du Đình thản nhiên đối mặt Lâu Thành nhìn chăm chú, vỗ tay, ý bảo đánh không tệ, bên cạnh Bạch Tùng đám cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ.
Đây là một loại cường giả tán đồng, tán đồng Lâu Thành tiếp cận giai tầng này của bọn họ!
Cảm giác thành tựu càng sâu, Lâu Thành phân biệt gật đầu thăm hỏi, hướng khán đài tương đối hẻo lánh đi đến, muốn sớm chia sẻ với Nghiêm Chiêu Kha vui sướng đạt được thắng lợi cùng tán đồng.
Hắn vừa dọc theo bậc thang hướng lên trên, tìm kiếm chỗ ngồi trống chung quanh, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gọi:
“Lâu Thành!”
Ai? Người quen nào? Lâu Thành vừa sợ vừa kinh ngạc, mờ mịt nhìn qua, nhưng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
Khuôn mặt xa lạ này thuộc về một vị nam tử trẻ tuổi, hắn dựng thẳng ngón cái, hướng Lâu Thành hô:
“Anh đánh thật sự không tồi!”
Khán giả bên cạnh cũng lên tiếng theo:
“Tiểu tử lợi hại nha!”
“Không tồi, không tồi, một trận đặc sắc nhất của trận đấu mấy ngày nay!”
Nhìn từng gương mặt xa lạ này hướng mình mỉm cười, rất quen thuộc gọi tên mình, tán dương mình phát huy, trong đầu Lâu Thành đột nhiên toát ra hai câu thơ: “Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên nhai thùy nhân bất thức quân.”
Ở trong thành thị xa lạ, nơi cách nhà ngàn dặm, hắn có vài phần ấm áp cùng vui sướng như trở lại cố hương, chúng nó tràn ra từng chút một, quanh quẩn trong lòng, cảm giác thành tựu so với vừa rồi chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn!
“Khó trách Long Vương từng nói, khi ngươi nếm được vui sướng thắng lợi, thì sẽ không bao giờ muốn trải qua thất bại nữa...” Ý niệm hiện lên, Lâu Thành gật đầu đáp lại, mang theo chút ngượng ngùng như dâu mới lên kiệu, nhanh chóng trốn tới góc khán đài.
Mở khóa màn hình di động, lên QQ, hắn vốn muốn làm ra bộ dáng gục đầu ủ rũ trêu Nghiêm Chiêu Kha một chút, nhưng vui sướng tràn đầy trong lòng khiến hắn không khắc chế được, trực tiếp phát ra biểu cảm chống nạnh cười to: “Không cô phụ tổ chức chờ mong!”
Nghiêm Chiêu Kha trả lời rất nhanh biểu cảm “khỉ yoyo cici đấm ngực đắc ý”: “Không tệ không tệ! Nhưng có một vấn đề, tổ chức là ai?”
“Tổ chức họ Nghiêm tên Chiêu Kha, may mắn cậu mang trí tuệ cùng nhân phẩm mượn mình cho, thật sự là thiếu chút nữa đã thua!” Lâu Thành dùng biểu cảm cười xấu xa trả lời.
Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm nắm tay hoan hô: “Biết là tốt rồi! Trận đấu rất mạo hiểm?”
Hứng thú của cô đối với trận đấu võ đạo của Lâu Thành rất là nồng hậu.
Điều này làm Lâu Thành không tự kìm hãm được liền hiện ra cách nói của bạn học “Tình Thánh” Thái Tiểu Minh, nói chuyện phiếm với nữ sinh, tìm đề tài chung ắt không thể thiếu, mà ông trời mở mắt, mình và Nghiêm Chiêu Kha có sở thích chung lớn nhất là võ đạo.
“Ngô Thế Thông đừng nhìn tuổi so với chúng ta còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng tâm kế rất sâu, bắt lấy cơ hội mình không biết đối với võ công hắn sở trường, cố ý bày ra tư thế chỉ biết Đại Suất Bi Thủ cùng Đại Khai Bi Thủ, hơn nữa giằng co rất lâu, cho dù thân hãm bị động, để ngạo mạn chậm mất đi cảnh giác, khi mình bắt lấy một cơ hội, đánh trúng ngực hắn, mới phát hiện hắn võ công căn bản là Kim Chung Tráo, mà hắn mượn dùng cạm bẫy trăm phương ngàn kế mới có này, bắt tay cổ tay của mình.” Lâu Thành mang hình ảnh ký ức hãy còn mới mẻ này miêu tả đơn giản một lần.
Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm khỉ yoyo cici chấn động thất sắc: “Làm mình sợ muốn chết! Nếu không phải đã biết cậu thắng, mình thực không thể ngờ được cậu có thể ở dưới loại tình huống này lật kèo.”
Sự kinh ngạc của cô gái khiến cảm giác thành tựu của Lâu Thành vù vù vù tăng lên gấp bội: “May mắn, mình công phu nhập tĩnh tốt, cọc Ngưng Thủy có thành tựu, sau khi hắn bắt lấy cổ tay mình, thông qua tiếp xúc, ngược lại khiến mình nghe kình nghe được càng thêm rõ ràng, luôn có thể dự phán động tác của hắn, sớm ngăn trở hoặc công kích tráo môn, dần dần tích lũy thế thắng.”
“Cậu nghe kình mạnh như vậy?” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt cà rốt kinh ngốc.
Cũng không chờ Lâu Thành trả lời, cô lại nói: “Mình vừa lướt web ban tổ chức, bên trên treo ra video trận đấu của cậu, mình xem trước lại tán gẫu ~ “
Trận đấu đặc sắc của lôi đài trung ương không hề nghi ngờ sẽ được ban tổ chức coi trọng.
“Ha ha, xem xong nhớ lưu, chờ mình về khách sạn gửi cho mình.” Lâu Thành mặt mang ý cười trả lời một câu, ánh mắt ném về phía lôi đài trung ương, xem trận đấu tiếp theo, quan sát phân tích từng chiêu từng thức của hai bên, cùng với mô phỏng bản thân ứng đối.
Qua một lúc, tiếng tin tức QQ vang, Nghiêm Chiêu Kha phát ra “biểu cảm dễ thương không ngừng lấy đồ ăn vặt ăn” : “Cho dù nghe cậu nói trước một lần, lúc xem mình vẫn toát mồ hôi, khẩn trương muốn chết, may mà công phu nghe kình của cậu lợi hại, bằng không thua chắc rồi. Chanh Tử, cậu thoáng cái trở nên mạnh như vậy... Lúc cuối cùng nghe kình vật lộn, mình cũng có cảm giác phương diện này cậu không kém gì anh họ mình.”
“Nghe kình chủ yếu xem trình độ nhập tĩnh cùng cọc Ngưng Thủy, mình có thiên phú phương diện này, Thi huấn luyện viên nói cậu cũng có.” Lâu Thành nhân cơ hội lại quanh co lòng vòng khen một câu.
Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm liên tiếp gật đầu: “Nghe nói cọc Ngưng Thủy cùng công phu nhập tĩnh đều luyện đến mức tận cùng, chính là ‘Động Địch Băng Tâm’ một trong các tuyệt học ‘Băng bộ’, có thể đối kháng hữu hiệu cảm xúc tiêu cực, chiếu rọi nhất cử nhất động xung quanh, phân tích sơ hở trong chiêu thức đối thủ...”
“Cậu nói như văn viết... Có phải vừa tìm ra hay không?” Lâu Thành phát ra biểu cảm cười trộm.
Hai người cười đùa một trận, Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm che miệng cười nói: “Mình phải ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài ăn cơm?” Lâu Thành tính xem xong một trận đấu cuối cùng của lôi đài trung ương liền rời sân vận động võ đạo lấp đầy bụng, chờ đợi buổi chiều vòng thứ năm cũng là một vòng đấu loại cuối cùng.
“Không phải, về nhà tổ bên kia, cùng bà ngoại đi làm bánh năm mới, bà luôn cảm thấy bên ngoài bán không tốt bằng nhà mình tự làm, trên đường tùy tiện ăn chút gì đó.” Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm khỉ yoyo cici vẫy đuôi dễ thương.
“Làm bánh năm mới...” Lâu Thành dùng biểu cảm hai mắt choáng váng trả lời, mình cũng chỉ ở siêu thị cùng nhà hàng bên ngoài ngẫu nhiên từng thấy bánh năm mới.
“Đây là phong tục đón Tết của rất nhiều nơi bên này, Tú Sơn không có, mình biết cậu không biết.” Nghiêm Chiêu Kha trả lời biểu cảm khỉ yoyo cici đấm đất.
Lâu Thành phát ra biểu cảm đỏ mặt: “Phong tục đón tết của Tú Sơn là làm bánh gạo nếp, làm thịt khô lạp xườn. Đúng rồi, cậu hôm nay tựa như dùng gói biểu cảm mới?”
“Hi hi, mỗi lần nhìn thấy biểu cảm đáng yêu, ngốc ngốc, thú vị mình đều sẽ tải xuống hoặc là lưu, lúc dùng cảm giác mình cũng trở nên dễ thương theo ~” Nghiêm Chiêu Kha dùng biểu cảm khỉ yoyo cici vỗ tay cười trả lời.