Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vô Địch Kiếm Vực

Chương 251: Trả thù (2)

Chương 251: Trả thù (2)



Động thủ chính là Man Tử, thấy có người đùa giỡn muội muội của hắn, Man Tử tức giận không kiềm chế được, không chút nghĩ ngợi đã rút đao bổ xuống.

Nhìn thấy Man Tử động đao, mọi người ở cửa thành hô lên đầy kinh ngạc, sau đó vội vã tránh ra sau một đoạn. Động thủ ở đế đô, người này không ngu ngốc thì quá trâu bò.

Nhìn thấy Man Tử động thủ, đại hán trung niên nở nụ cười quái dị.

Ngay khi đại đao Man Tử muốn chém vào đỉnh đầu tên trung niên, đột nhiên có một tia khí kình đánh vào đại đao của Man Tử, trong lòng Man Tử một hãi, cánh tay của hắn tê dại một hồi, đại đao bay ra ngoài.

- Ca!

Thanh Hồng thét lên đầy kinh hãi, nàng vội vã đi tới bên cạnh Man Tử, nói:

- Ngươi không sao chứ?

Man Tử lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía hộ vệ đội mặc khôi giáp màu bạc, thầm nghĩ trong lòng không được, hắn suy nghĩ chuẩn bị dùng biện pháp gì đó rời đi, đột nhiên đối phương đã đi tới trước mặt hắn.

Hoàng thống lĩnh liếc mắt nhìn đại hán trung niên đùa giỡn Thanh Hồng một chút, sau đó lại nhìn ba người Man Tử một chút, mặt không hề cócảm xúc, nói:

- Dám gây sự ở đế đô, bắt hết, người vi phạm bên đường chém giết!

- Chuyện là như thế này. . .

Man Tử đi lên phía trước, đang chuẩn bị giải thích cái gì. Nhưng mà có một bóng người xuất hiện, Man Tử phun máu tươi và thân thể bay ngược về phía sau.

- Ca!

Thanh Hồng thét lên đầy kinh hãi, nàng vội vã chạy đến bên cạnh Man Tử, cũng nâng hắn dậy, vết thương trên bụng Man Tử rất nghiêm trọng, Thanh Hồng run rẩy, bởi vì đan điền của Man Tử đã vỡ vụn.

Tiểu Hắc nhìn thấy đan điền Man Tử bị phá nát, thân thể hắn hơi động, hắn cầm chủy thủ ra tay đâm vào Tu Ngôn đã tấn công Man Tử!

- Bành!

một tiếng vang trầm thấp, Tiểu Hắc cũng bay ra ngoài, tương tự, đan điền cũng phá nát rồi!

Tu Ngôn xem thường nhìn Man Tử cùng Tiểu Hắc một chút, nói:

- Đúng là yếu!

Thanh Hồng chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn Tu Ngôn, song quyền nắm chặt, nói ra từng chữ:

- Vì sao?

Nàng không ngốc, đối phương vừa ra tay đã hạ tử thủ, liên tưởng đến người trung niên đột nhiên xuất hiện lúc trước, nàng biết, đây là một cái bẫy nhằm vào ba người bọn họ, nhưng nàng không hiểu, tại sao hộ vệ hoàng gia lại nhắm vào bọn họ!

- Tại sao?

Tu Ngôn híp mắt lại, nói:

- Ta cũng muốn hỏi các ngươi một chút, vì sao lại giết đệ đệ của ta, ta tên Tu Ngôn, Tu Viễn là đệ đệ của ta, hiện tại nghĩ tới cái gì chưa?

- Thì ra là như vậy!

Thanh Hồng nở nụ cười thê thảm, tuy rằng Tu Viễn không phải huynh muội bọn họ giết chết, thế nhưng có cái gì khác nhau chớ? Lúc trước Dương Diệp vì bọn họ mới giết Tu Viễn, có thể nói, Tu Viễn chết không tách rời khỏi bọn họ.

- Quả nhiên là các ngươi giết!

Nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Hồng, sắc mặt Tu Ngôn biến thành dữ tợn, nói:

- Ta không hỏi các ngươi tại sao giết đệ đệ ta, bởi vì chuyện này không có ý nghĩa. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ba người các ngươi, ta sẽ bán hai tên kia làm nam kỹ, còn ngươi, ban đầu ta cũng dự định bán ngươi, nhưng ta đổi ý, ta quyết định chờ ta chơi chán sẽ bán ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?

- Đừng lãng phí thời gian!

Lúc này, Hoàng thống lĩnh đứng bnee cạnh cau mày nói. Nếu như là bình thường, hắn cũng không dám trắng trợn giúp đỡ Tu Ngôn đối phó ba dong binh như vậy, dù sao luật pháp Đại Tần đế quốc không phải để nhìn, nếu như sự tình bại lộ, vậy hắn cũng xong đời. Thế nhưng hiện tại là thời kỳ không bình thường, hộ vệ đội bọn họ có quyền lực lớn hơn bình thường, đó là có quyền tiên trảm hậu tấu!

Chỉ cần giải quyết ba dong binh trước mặt, không còn hội thẩm gì đó, ai sẽ lưu ý tính mạng của ba tên dong binh?

Tu Ngôn cười gằn một tiếng, sau đó nói:

- Trước đó, ta cũng nên phế bỏ ngươi đã!

Nói xong, thân hình hắn hơi động, chân phải đá vào bụng của Thanh Hồng.

Thanh Hồng không có phản kháng, cũng phản kháng không được, nàng hiện tại không có khả năng chống cự Vương Giả cảnh. Nhưng trong lòng nàng không cam lòng, hai cái không cam lòng, thứ nhất không cam lòng chính là phải chết như vậy, thứ hai không cam lòng chính là còn chưa kịp nhìn thấy Dương Diệp đã chết rồi.

Man Tử lão nói với nàng, thời gian sẽ giúp nàng quên đi Dương Diệp, hiện tại chia tay với Dương Diệp đã mấy tháng, nàng không chỉ không quên Dương Diệp, trái lại càng có cảm tình sâu đậm với Dương Diệp hơn trước.

rất nhiều lần bản thân nàng tự hỏi mình, tại sao yêu thích Dương Diệp, không có đáp án chính xác, có lúc, yêu thích một người không cần lý do và nguyên nhân, không phải sao?

Nhưng tất cả đã kết thúc, bởi vì nàng cảm nhận được khí thế kinh khủng của Vương Giả cảnh đãnh tới.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch