Lão giả áo xám một quyền vung ra, kinh thiên động địa, khí thế đường hoàng, lực đạo vô tận, có ý định quét sạch mọi thứ.
Từ bộ quyền pháp này, lão giả áo xám đã từng đánh giết một yêu thú cấp bậc Chí Tôn, có sức mạnh xuyên thấu cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả khi trên thân Tần Giác thật sự có thủ đoạn bảo mệnh, vậy thì cũng không có khả năng không bị thương tích gì!
Bùm!
Cuối cùng, nắm đấm lão giả áo xám đánh vào ngực Tần Giác.
Không có gió nổi mây phun, cũng không có linh lực tàn phá bừa bãi .
Sau một hồi ngắn ngủi yên tĩnh qua đi, lão giả áo xám gian nan ngẩng đầu lên, phun ra ba chữ:
"Không thể nào ..."
Lời còn chưa dứt, nắm đấm của lão giả áo xám vỡ ra một vết nứt mắt trần có thể nhìn thấy, vết nứt này không ngừng lan rộng ra, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cánh tay, cuối cùng trải rộng khắp toàn thân .
Cho tới giờ khắc này, lão giả áo xám mới hiểu được rằng bọn hắn đã sai ngay từ lúc bắt đầu, Tần Giác căn bản không phải là Chí tôn, mà là đã siêu việt Chí tôn, thậm chí là Truyền kỳ!
Lúc này, một trận gió mát thổi qua, lão giả áo xám lập tức hóa thành bột phấn, trôi đi theo gió.
"Ách ... Ta còn chưa động thủ đâu ."
Tần Giác có chút chán nản.
Lão giả áo xám vừa rồi tung ra một quyền so Ngụy Vân Ca lúc sử dụng Phệ Hồn Kiếm còn cường hãn hơn, với lại Ngụy Vân Ca có Phệ Hồn Kiếm làm vật thế,còn lão giả áo xám lão lại không có cái gì, tự nhiên vô tình bị phản phệ trở thành mảnh vụn .
Nếu như Tần Giác động thủ, nói không chừng còn có thể lưu một nửa thi thể.
"Gần đến giời cần phải trở về ."
Duỗi lưng một cái, Tần Giác nhìn xung quanh một vòng, thân thể chậm rãi bay lên không trung, giơ cánh tay lên, một chưởng vỗ xuống .
Ầm ầm!
Một luồng sóng xung kích vô hình khuếch tán ra, khiến bụi bặm bay đầy trời, trong phạm vị trăm dặm vì thế mà chấn động .
Khi Tần Giác giơ bàn tay lên, phía dưới đã xuất hiện một dấu tay có đường kính mấy trăm mét to lớn, cho dù là ba mươi hai vị cường giả Thiên giai của Ngụy gia, hay là Ngụy Vân Ca đang hấp hối, bằng một chưởng này thì hài cốt bên dưới cũng không còn .
Làm xong chuyện này, Tần Giác lại tung một quyền đánh nát hộ thành đại trận được cho là chịu được sự tấn công toàn lực của mấy vị cường giả Chí tôn sau đó thân hình hắn trong nháy mắt cũng biến mất .
Tại thời điểm này, các võ giả cao tầng của Ngụy gia đã bị xóa sổ.
Về phần kia, với những người còn lại của Ngụy gia sẽ như thế nào, Tần Giác không có hứng thú quan tâm.
Nếu như không phải là bởi vì Tần Giác đủ cường đại, chỉ sợ hiện tại chỗ bị hủy diệt hẳn là Huyền Ất Sơn .
...
"Có chuyện gì vậy, hộ thành đại trận dường như bị phá vỡ!"
"Trời ạ! Không phải là cường giả Truyền Kỳ à!"
"Bên kia vừa rồi có một động tĩnh lớn ."
"Hả? Nơi đó không phải đã bị Ngụy gia phong tỏa sao?"
"Trước đó ta nhìn thấy một chiếc Xuyên Vân Linh của Ngụy gia dừng ở nơi đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?."
"Chẳng lẽ là Ngụy gia đang cùng chiến đấu với võ giả cấp cao nào đó?"
Một số võ giả có thực lực tương đối cao, cẩn thận đi đến chỗ thuyền Xuyên Vân Linh Chu, nhưng chỉ thấy một dấu bàn tay sâu to lớn không thấy đáy.
"Tê! Nơi này xảy ra chuyện gì thế?"
Lời còn chưa dứt, từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm, réo rắt cao lên, qua những tảng đá, vang vọng khắp thành Diêu Quang.
Chợt đám người nhìn thấy một con yêu thú phóng lên tận trời, bay đến hướng chân trời, trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa .
"Nếu ta không nhìn lầm, vừa rồi giống như là một yêu thú được ký khế ước với ông tổ nhà họ Ngụy, Thôn Thiên Ly ..."
"Với lại con yêu thú này đã ở Ngụy gia hơn năm mươi năm, chưa hề rời đi ."
Mọi người đều biết, Ngụy gia nổi tiếng nhất là có thể cùng yêu thú ký kết khế ước tu luyện công pháp, nhưng nếu như võ giả ký kết khế ước chết đi, vậy thì khế ước sẽ tự động bị giải trừ, Thôn Thiên Ly đã ở Ngụy gia hơn năm mươi năm, bây giờ lại đột nhiên rời đi ...
Trong tâm mọi người bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ lớn mật.
"Gầm!"
Đúng lúc này, lại là một tiếng thét điếc tai nhức óc vang lên, ở nơi xa đó lần nữa xuất hiện một con yêu thú cùng Thôn Thiên Ly bay đi cùng một phương hướng.
Không đợi đám người kịp phản ứng, từng yêu thú bay lên, theo sát phía sau, ước chừng có hơn ba mươi con, mỗi con trong đó đều đạt đến cấp bậc Thiên giai .
"Điều này ..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm, tình huống này là như thế nào?
"Hai yêu thú cấp bậc chí tôn, còn có hơn ba mươi con yêu thú Thiên giai, chẳng lẽ là..."
Đám người cúi đầu, mắt nhìn về phía dấu tay to lớn phía dưới sâu không thấy đáy, nuốt ngụm nước miếng .
...
Cùng lúc đó, Tần Giác là người khởi xướng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với thành Diêu Quang, đang trên đường chạy về Huyền Ất Sơn.
Cũng không phải hắn không muốn cắt cỏ triệt rễ xử lý những con yêu thú đã ký kết khế ước với Ngụy gia, mà là do hắn đã quên mất.
Tuy nhiên, những yêu thú kia vốn là bị ép ký kết khế ước, bây giờ chủ nhân đã chết, khế ước được giải trừ, bọn chúng cao hứng còn không kịp, làm sao có thể đi tìm Tần Giác báo thù .
Sở dĩ hắn không có trực tiếp dịch chuyển tức thời để trở về Huyền Ất Sơn, là bởi vì Tần Giác muốn nhìn ngắm phong cảnh ven đường đi, lần này đã hủy diệt được Ngụy gia, cho phép Tần Giác có thể tiếp xúc với một số thứ mới mà trước kia chưa từng gặp qua, chẳng hạn như thứ có thể hạn chế linh lực của võ giả, nhưng lại không cần bám vào Linh khí bên trong phù văn.
Biên giới Nam cảnh rộng lớn vô cùng, theo Tần Giác phỏng đoán, nó hẳn là phải có kích cỡ bằng năm sáu cái Địa Cầu lớn nhỏ, lúc trước Tần Giác có tham dự Thịnh Hội Chém Yêu đã sử dụng dịch chuyển tức thời để vượt qua nửa biên giới Nam cảnh và đi đến Thiên Cơ Tông .
Nếu như đổi lại là võ giả Thiên giai bình thường, dù cho nửa đường cưỡi truyền tống trận, trong vòng hai tháng cũng đừng hòng đến được nơi, trừ khi lái một Linh khí Thiên giai hoặc là đẳng cấp cao hơn.
Tần Giác mặc dù không có sử dụng dịch chuyển tức thời, nhưng tốc độ không chậm, dù sao hắn cũng là trạch nam, không muốn đợi ở bên ngoài quá lâu, ngoài trời cao rộng lớn, thì trên đường đi cũng không ai phát hiện ra hắn .
Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Giác từ xa xa đã thấy Huyền Ất Sơn, thế là hắn đi chậm tốc độ lại, lấy ra một bầu rượu, ngân nga một bài hát và đáp xuống trên đỉnh núi .
Sau đó Tần Giác liền phát hiện bên ngoài đại điện chẳng biết từ lúc nào có xuất hiện nhiều hơn một tấm bia đá, trên đó viết:
"Chưởng môn sư tổ thần công cái thế, thiên hạ vô song ."
Cái quái gì thế này? Tần Giác một mặt sững sờ.
Kỳ thật đây hết thảy đều là những điều phải được nói từ cuộc chiến giữa Tần Giác cùng Ngụy Long Thao hai ngày trước đó.
Bởi vì cuộc chiến đấu kia dễ dàng phá hủy một đỉnh núi, có thể xưng hủy thiên diệt địa, bởi vậy đã kinh động đến tất cả võ giả Huyền Ất Sơn.
Mà khi bọn họ biết được là chưởng môn sư tổ đại phát thần uy, đánh bại quân địch xâm phạm, đều mừng rỡ như điên, cảm thấy rất tự hào, với một vị chưởng môn cường đại như vậy, còn có ai dám khiêu khích Huyền Ất Sơn?
Trong số đó, có một vị võ giả đã viết xuống bia đá mười hai chữ để tán tụng Bạch Nghiệp, Bạch Nghiệp rất vui mừng, dứt khoát đặt tấm bia đá này ở bên ngoài đại điện.
Không sai, vì để ngăn ai đó muốn "quấy rầy" Tần Giác, Bạch Nghiệp cực kỳ xấu hổ khi lấy hết công lao về bản thân mình .
"Ôi! Sư đệ, ngươi đã trở về rồi! Ta biết chắc chắn ngươi sẽ ổn thôi mà, ha ha ha ."
Nhìn thấy Tần Giác, Bạch Nghiệp lập tức cười mỉm từ trong đại điện đi tới .
"..."
Tần Giác im lặng liếc mắt:
"Chuyện Ngụy gia đã giải quyết xong, về sau hẳn là sẽ không còn có người đến gây phiền toái ."
"Ta biết ta biết!"
Bạch Nghiệp liên tục gật đầu, lấy ra một khối ngọc và nói:
"Ngươi nhìn xem, nó đã được báo cáo trên linh mạng."
Tần Giác cúi đầu xem, quả nhiên thấy được một dòng màu đỏ ghi danh các nhân vật lớn:
"Chấn kinh! hai vị cường giả Chí tôn Ngụy gia và nhiều vị cường giả Thiên giai đều đột nhiên mất tích, những yêu thú cấp cao thi nhau trốn đi, đây là sự biến đổi nhân tính, hay là ..."
Tần Giác: "? ? ?"
Thật không ngờ, ở dị giới lại có UC chấn kinh phân bộ?