" Tám vị đệ tử đã báo cáo danh ở trên, mời nhanh chóng vào sân ."
Theo lời trọng tài vang lên, một thiếu nữ từ trong góc đi tới, lập tức thu hút được vô số ánh nhìn.
"Một cô nương xinh đẹp!"
"Nàng là ai, mà sao chưa hề gặp qua ."
"Hình như là đệ tử mới đến trong năm nay, nghe nói ở đợt luyện tập vừa rồi giành được hạng nhất ."
"Oa, chắc hẳn là một thiên tài ."
"Thật không may, lại gặp phải Vương Sâm ."
"..."
Bởi vì Lạc Vi Vi ngoại trừ thường ngày vẫn theo học các khóa võ đạo bên ngoài, phần lớn thời gian đều ở sườn đồi để tu luyện, cho nên có rất ít người biết nàng, cho tới giờ khắc này bọn hắn mới để ý tới, bên trong sơn môn lại có một cô gái xinh đẹp như vậy.
Không giống với những nữ nhi khác, mặc dù Lạc Vi Vi có dung mạo trông rất tinh tế và xinh đẹp, nhưng dáng người lại cao gầy, khí chất hào hùng, thế là lúc này có không ít nam sinh huýt sáo, ý đồ muốn gây sự chú ý của thiếu nữ.
"Ha ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga ."
Diệp Lương Thần cười nhạt, một thiếu nữ sao có thể để ý tới đám người phế vật này .
Không lâu sau, Lạc Vi Vi cùng tên đệ tử Vương Sâm đi vào lôi đài số một, đứng đối mặt nhau .
Nhìn thấy đối thủ mình là một nữ nhi, Vương Sâm lắc đầu, nói:
"Ngươi tự mình đi xuống đi, ta không đánh nữ nhân."
Vương Sâm có tiếng tăm lừng lẫy ở nội môn, nửa năm trước đã bước vào Hoàng giai đỉnh phong, bây giờ cách Huyền giai chỉ còn nửa bước nữa, chắc chắn thuộc hàng đầu.
"Hừ ."
Bị coi thường, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ lạnh lùng, không nói hai lời trực tiếp xông tới .
"Bướng bỉnh mất khôn."
Vương Sâm thở dài, linh lực trong cơ thể đang chạy đến cực hạn, dự định trực tiếp hạ gục thiếu nữ kia.
Nhưng mà rất nhanh, Vương Sâm chợt nhận ra điều đó là sai lầm.
"Xoẹt xẹt!"
Không khí gào thét, mang theo những tàn ảnh, trong nháy mắt người thiếu nữ đi đến trước mặt Vương Sâm!
"Thật là nhanh!"
Vương Sâm giật mình, vội vàng né tránh, nhưng thiếu nữ cũng không có ý định thả hắn đi lập tức thừa thắng xông lên, một quyền đánh ra!
Trong thân thể mảnh mai của thiếu nữ kia hình như lại ẩn chứa một sức mạnh không gì so sánh nổi, Vương Sâm không thể không nhíu mày, đây có thật sự chỉ là một đệ tử mới không?
Không kịp nghĩ nhiều, Vương Sâm lập tức hét lên một tiếng, hai tay giao nhau, cưỡng ép đón lấy nắm đấm thiếu nữ.
Bùm!
Dưới sự tác động của linh lực, Vương Sâm cảm thấy mình như bị ngọn lửa thiêu đốt, nhe răng nhếch miệng, không đợi hắn hóa giải sức mạnh này, thiếu nữ lại tung ra một quyền!
Đối mặt với sự tấn công của thiếu nữ, Vương Sâm bỗng nhiên phát hiện ra tất cả các môn võ thuật vốn làm hắn tự hào nhưng vào lúc này toàn bộ đã mất hết tác dụng, bây giờ chỉ có đón đỡ!
Phương pháp công kích của thiếu nữ kỳ thật rất đơn giản, chỉ là một nắm đấm bình thường, không có biến hóa chút nào, nhưng lại rất nhanh, đủ chuẩn, đủ mạnh!
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất cứ kỹ xảo nào cũng chỉ loè loẹt.
Mắt thấy nắm đấm của thiếu nữ càng ngày càng gần, Vương Sâm lại xuất hiện một loại ảo giác rằng mình không có cách nào thắng được, chỉ có thể vô thức lựa chọn lui lại .
Thật khó để tưởng tượng rằng một cô gái xinh đẹp như thế, lại có phương thức chiến đấu bá đạo như vậy!
Hô .
Thiếu nữ liên tục vung ra vài cú đấm liên tiếp, nhưng cuối cùng Vương Sâm đều né tránh được, ngay khi lúc hắn chuẩn bị lùi lại lần nữa, thì đột nhiên dưới chân không còn chỗ đứng, kém chút nữa từ trên lôi đài ngã xuống, hóa ra trong lúc vô tình, hắn không ngờ đã lui đến rìa lôi đài!
"Chết tiệt!"
Vương Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một người đệ tử mới làm cho chật vật như thế này, không có cách nào để rút lui, Vương Sâm cắn răng, đành phải cưỡng ép huy động linh lực, giơ nắm đấm lên chiến đấu với thiếu nữ!
Bùm!
Một cảm giác bỏng rát quen thuộc truyền đến, sắc mặt Vương Sâm thay đổi, cơ thể giống như là bị một bàn tay lớn vô hình nắm lấy, mạnh mẽ lướt ngang qua mấy mét, miễn cưỡng trốn thoát.
"Đây ... nàng thật sự là một đệ tử mới sao?"
Vương Sâm nội tâm không ngừng kêu khổ, đánh giá thực lực mà thiếu nữ biểu hiện ra, tối thiểu cũng chỉ là Hoàng giai đỉnh phong mới đúng,với lại linh lực cực kỳ quỷ dị, khiến người ta khó mà phòng bị .
Một đệ tử vừa mới gia nhập Huyền Ất Sơn không đến ba tháng đã đạt tới Hoàng giai đỉnh phong đó là khái niệm gì? Vương Sâm không dám tưởng tượng, chí ít hắn đã gia nhập Huyền Ất Sơn gần bảy năm, cũng không dễ dàng mới đạt tới Hoàng giai đỉnh phong.
Ngay thời khắc Vương Sâm đang thất thần, thiếu nữ công kích như mưa giông gió bão lần nữa xông tới, căn bản vốn không cho hắn cơ hội để thở.
Cuối cùng, sau năm phút đồng hồ tận lực chống cự, Vương Sâm nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, quay người và từ trên lôi đài nhảy xuống!
"Không đánh! Không đánh nữa! Ta đầu hàng!"
Vương Sâm lớn tiếng kêu lên, giống như sợ thiếu nữ đuổi theo.
Nếu như tiếp tục chiến đấu, Vương Sâm cảm thấy chắc chắn hắn sẽ bị nổ tung, thay vì bị đánh ngã mất mặt trước mắt mọi người, còn không bằng tự mình nhận thua .
Chỉ là Vương Sâm không ngờ rằng hắn sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên, mục tiêu của hắn là thuộc mười vị trí đầu tiên!
"Vòng số một, người chiến thắng Lạc Vi Vi ."
Trọng tài tuyên bố .
Đám người: "..."
Vương Sâm vậy mà thua?
Với lại bại trận bởi một đệ tử mới?
Đang nói đùa à?
Cho dù có chút khó mà chấp nhận được, nhưng sự thật nằm ngay ở trước mắt họ, toàn bộ cuộc chiến bọn họ đều thấy, cả cuộc chiến Vương Sâm đều bị tấn công, bị đánh tới tấp và không có cách nào đánh trả.
Đầu tiên là Diệp Lương Thần, hiện tại lại là Lạc Vi Vi, chẳng lẽ năm nay có nhiều hắc mã như vậy sao?
"Nghĩ không ra cô gái này lại lợi hại như vậy, Vương Sâm là Hoàng giai đỉnh phong cũng bị bại dưới tay nàng!"
"Đệ tử mới của năm nay thật là đáng sợ!"
"Hi vọng vòng tiếp theo ta không gặp nàng ấy."
"Chắc chỉ có hai vị kia mới có thể thắng được nàng ..."
"..."
Sau khi chiến thắng, Lạc Vi Vi mặt không biểu cảm gì, chẳng qua là lúc nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đáng kinh diễm, thiên địa cũng vì đó mà thất sắc, hướng lên bên trên, chỗ Tần Giác đang ngồi.
Tần Giác cười mỉm gật đầu, xem như đáp lại .
Trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ sợ là có mỗi Tần Giác mới biết rõ nhất thực lực của thiếu nữ kia, bởi vậy thiếu nữ có thể đánh bại Vương Sâm làm Tần Giác cũng chẳng suy nghĩ gì thêm nữa .
Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, Diệp Lương Thần nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy giữa hai người đó tựa hồ có mối quan hệ gì đó khó nói rõ.
"Chậc chậc, khó trách hôm nay là lần đầu tiên ngươi đến xem chiến đấu, hóa ra là bởi vì cô bé này."
Bạch Nghiệp ý vị thâm trường lên tiếng nói .
Tần Giác: "..."
"Nhưng vì sao ta không nhìn ra được nàng ấy tu luyện Thuần Dương Chân Quyết?"
Bạch Nghiệp hơi có vẻ nghi hoặc .
"Ngươi chắc chắn?"
Tần Giác kinh ngạc .
"Đương nhiên, nếu như không phải ngươi trước đó nói cho ta biết, ta còn tưởng rằng nàng đang tu luyện Thanh Hư Kinh."
Bạch Nghiệp nghiêm túc nói:
"Không tin ta thì ngươi hãy nhìn vào lão Vương, cho đến tận bây giờ hắn cũng không nhận ra điều đó."
Tần Giác hơi sững sờ, xác thực, chuyện này hắn cũng không có nói cho đại trưởng lão, nếu như đại trưởng lão phát hiện có điều gì đó bất thường, tuyệt đối không có khả năng im lặng không nói gì.
Không có gì ngạc nhiên khi thiếu nữ này ngày hôm qua đã tự tin như vậy, xem ra khẳng định nàng ấy đã học được phương pháp che giấu bản thân.
"Đáng tiếc,nếu không phải là vì ngươi, ta muốn thu nhận nàng ấy làm đệ tử quan môn."