"Chậc chậc, có nhiều yêu thú như vậy, khó trách bốn đại tông môn đều bại trận."
Chậc lưỡi, Tần Giác cảm thán nói:
"Còn có con cự long kia, thoạt nhìn cũng không phải là loài bình thường."
"Này! Chạy mau, đừng có đi qua!"
Tần Giác nghe được câu nói này nhưng hắn cũng không hề để ý, mục đích hắn tới đây là muốn giải quyết cuộc chiến tranh lần này, làm sao có thể chạy trốn .
Trong số hàng ngàn hàng vạn võ giả nhân tộc, Tần Giác có vẻ lạc lõng, lại cực kỳ nhỏ bé, tất cả võ giả đều đang liều mạng lui lại, bởi vậy ngoại trừ Thẩm Chí Văn ở bên ngoài, cơ hồ không ai chú ý tới hắn .
"Chờ một chút, sao bóng dáng này lại quen thuộc như thế?"
Đột nhiên, Thẩm Chí Văn cảm thấy bóng dáng này có chút quen mắt, tựa hồ như đã gặp qua ở chỗ nào đấy.
Cùng lúc đó, Tần Giác đã đi tới khu vực trống trải giữa hai quân, phía trước là đám yêu thú áp đảo che trời lấp đất cùng đại quân tộc Tử Linh, phía sau là bốn đại tông môn đang rút lui, từ xa nhìn lại, tạo thành một bức tranh bị chia cắt.
"Người kia là ai? Không muốn sống nữa sao?"
"Đến Lúc này còn cậy mạnh!"
"Giống như là một người bình thường, thật là không biết sống chết ."
"Lần này không ai cứu được hắn ."
"..."
Rất nhanh chẳng mấy chốc, những người khác cũng dần dần chú ý tới tình huống bên này, cũng không có cách nào, giờ phút này Tần Giác thực sự quá mức làm người khác phải chú ý đến, chỉ cần không phải mắt bị mù đều có thể nhìn thấy được.
Từ xa, yêu thú cùng quân đoàn tộc Tử Linh cuồn cuộn mà xông đến, yêu thú cấp thấp trong nháy mắt liền lao tới trước mặt Tần Giác, vung móng nhọn, muốn xé nát.
Nhìn thấy móng vuốt sắc bén của yêu thú sắp rơi xuống trên người Tần Giác, một tia kim quang bỗng nhiên chợt hiện lên, chỉ trong một thoáng, thế giới tràn ngập kim quang, cảnh tượng kinh người dị tượng xuất hiện.
Cho dù ở đây là võ giả nhân tộc, hay là yêu thú và đại quân Tử Linh tộc, con ngươi đều bị kim quang vô tận thay thế!
Sau một khắc,kim quang hóa thành dòng lũ lửa vàng, Tần Giác là đầu nguồn, lập tức nuốt chửng con yêu thú trước mặt, đồng thời bắn vào đại quân dày đặc lít nhít phía trước.
Ầm ầm! !
Toàn bộ đồng bằng vì thế mà rung chuyển, phảng phất như sắp tan vỡ, ngay cả khi cường giả Truyền Kỳ ở trên không trung chiến đấu thì cũng không khỏi cảm giác tim đập nhanh .
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Khi kim quang dần dần tắt đi, phía trước Tần Giác thình lình xuất hiện một khe nước hình vòng cung, xuyên qua toàn bộ yêu thú cùng đại quân Tử Linh tộc,bất cứ nơi nào nó đi qua, vô luận là cấp bậc gì, toàn bộ yêu thú cùng tử yêu không sót lại một chút cặn bã nào, mạnh mẽ mở ra một con đường khang trang rộng lớn!
Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, khe nước kéo dài đến cuối tầm nhìn, những ngọn núi ở giữa giống như bị chiếc thìa đào đi, hoặc là bị đứt rời, hoặc là chỉ còn một nửa, nhìn qua trông cực kỳ quỷ dị .
Chỉ với một cú đấm, mấy vạn yêu thú, tử yêu cũng đều mất mạng, thậm chí trong đó có không ít đã đạt tới cấp bậc Thiên giai.
Tĩnh lặng.
Cho dù là võ giả nhân tộc, hay là yêu thú và Tử Linh tộc, tại thời khắc này tất cả đều ngừng thở, há to mồm, rơi vào trạng thái yên tĩnh chết lặng.
Ai da, đây là loại sức mạnh hủy diệt gì?
Truyền kỳ?
Không phải, ngay cả một Truyền kỳ cũng không làm được, đúng không?
Chẳng lẽ lại là ... Thánh cảnh?
Đám người vô thức nảy ra ý nghĩ này.
"Hóa ra không phải hắn cậy mạnh ..."
Một tên võ giả nhân tộc nuốt ngụm nước miếng, trợn mắt há hốc mồm .
"Người này là ai, sao lại mạnh như thế ."
Ngay cả sư thúc Thẩm Chí Văn cũng dừng lại và nói, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Chẳng lẽ ..."
Cho dù thấy không rõ dung mạo của bóng dáng đó, nhưng không hiểu tại sao, Thẩm Chí Văn bỗng nhiên liên tưởng tới người thanh niên đã gặp vài ngày trước khi hắn không cẩn thận từ không trung rơi xuống.
Vỗn dĩ Thẩm Chí Văn chỉ cho rằng đối phương là một người bình thường không có tu luyện, nhưng khi hắn phát hiện vết sẹo trên ngực mình đã biến mất không thấy gì nữa, thì hắn mới biết sự tình không có đơn giản như vậy, nhưng vì vội vã chạy tới chiến trường, cho nên Thẩm Chí Văn cũng không trở về xác nhận lại suy đoán của mình, mà bóng dáng trước mắt này đang dần dần dung hợp với người thiếu niên đó.
"Gầm!"
Trong sự im lặng này, Thái Hư Cự Long gầm thét vang lên, những âm thanh làm rung chuyển hàng trăm dặm, xuyên qua nứt đá vàng.
"Con người kia, ngươi nhất định phải chết ."
Thái Hư Cự Long miệng nói tiếng người, dũng mãnh, ẩn chứa sự uy nghiêm vô tận.
Là một siêu cấp yêu thú có huyết mạch thần thú, Thái Hư Cự Long có thể đơn độc đối chiến với hai vị cường giả Truyền Kỳ trở lên, đây cũng là nguyên nhân chính nó xuất hiện trên chiến trường, hai vị cường giả Truyền Kỳ vốn có thương tích trong người mà nó từng đối đầu đều có ở đó, đã bị thương và không còn sức chiến đấu nữa, nếu không Thiên Cơ Tử đã không ra lệnh rút lui nhanh như vậy.
"Thật là to lớn."
Tần Giác líu lưỡi nói:
"Trông có chút giống thằn lằn ."
So sánh với rồng phương Tây, Tần Giác thích loại rồng này vì nó có cảm giác thiêng liêng thần thánh của rồng phương Đông, trong mắt Tần Giác, con rồng này chỉ là một con thằn lằn khổng lồ có mọc cánh đằng sau mà thôi .
"Hô!"
Thái Hư Cự Long há miệng to, lần nữa phun ra một ngọn lửa màu đen, lần này, trên bầu trời không tiếp tục rơi xuống tia sáng linh lực nữa, hiển nhiên là mấy vị cường giả Truyền kỳ kia khó có thể tự bảo vệ mình.
Tất nhiên Tần Giác sẽ không muốn để cho các cường giả Truyền Kỳ của bốn đại tông môn xuất thủ, chỉ thấy hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, lại vung ra một quyền .
Một quyền này không có bất kỳ thay đổi nào, thậm chí cũng không có ánh sáng chói mắt như vừa rồi, chẳng qua là khi vung nắm đấm ra, trong mắt tất cả mọi người đều chỉ thấy nắm đấm kia, không còn thấy gì khác!
Bùm!
Ngọn gió vô hình xuyên qua ngọn lửa màu đen, xông thẳng đến chỗ Thái Hư Cự Long, không thể đỡ được!
Tần Giác ý tứ rất đơn giản, chỉ là muốn để cho nó hiểu được nó khó có thể tránh né!
Bang bang.
Cuối cùng, trong ánh mắt khó có thể tin được của Thái Hư Cự Long, quyền phong trong nháy mắt đánh vào trong miệng nó, vỡ tất cả răng, sau đó đâm xuyên qua đầu, lao thẳng vào không trung, chỉ một tích tắc, trong những đám mây phạm vi ngàn dặm nhanh chóng tiêu tan, và bầu trời đã trở nên sáng rõ .
Cùng lúc đó, dòng màu đỏ tươi từ đỉnh đầu Thái Hư Cự Long phun ra, rơi xuống như mưa, nhưng "nước mưa" này có tính ăn mòn, và nóng vô cùng .
Bịch .
Thân hình khổng lồ của Thái Hư Cự Long từ không trung rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất, một số yêu thú không may cùng tử yêu chưa kịp chạy trốn liền bị nghiền ép thành thịt nát .
"..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghẹn ngào yên lặng.
Thái Hư Cự Long, danh xưng là có huyết mạch của thần thú, có thể đối đầu với hai vị cường giả Truyền Kỳ, thế mà lại bị một quyền đấm chết như vậy?
"Làm sao có thể?"
Một vị cường giả của Tử Linh tộc cổ họng khô chát chát tự lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ đờ đẫn.
Đối với những yêu thú sinh ra đã có linh trí thì tứ chi run rẩy, không thể không chạy trốn, đối với nhân tộc mà nói, Thái Hư Cự Long là "hung thần" của các quái thú, là một tồn tại bất khả chiến bại, bây giờ lại bị người ta dùng một quyền đấm chết, có thể tưởng tượng rằng bọn chúng sợ hãi nhường nào.
"Ngươi rốt cuộc là ai? !"
Thái Hư Cự Long dù sao cũng là một yêu thú cấp bậc Truyền Kỳ, cho dù thân thể đã mất đi sức sống, nhưng linh hồn vẫn chưa có tiêu tán, chỉ gặp một hình bóng linh hồn cao hơn ba mét từ trong thi thể Thái Hư Cự Long chui ra ngoài, vừa sợ vừa tức giận .
Yêu thú từ Chí Tôn trở lên đã có thể hóa hình, Thái Hư Cự Long tất nhiên cũng không ngoại lệ, vừa rồi bởi vì chiến đấu cùng hai vị cường giả Truyền Kỳ, cho nên mới xuất hiện chân thân, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, ở nhân loại lại tồn tại một cường giả kinh thế hãi tục như thế!
Tần Giác cũng không có thời gian giải thích với một con thằn lằn, một quyền không có đánh chết được nó, vậy nên tạo ra một quyền khác.