Đàn Kim Diễm Sư Hổ nhìn con vương của chúng đột nhiên bị người ta xách trong tay quật trái quật phải, cuối cùng không nhúc nhích, chúng nó đau lòng vô cùng.
Đó thế nhưng là con vương vô địch trong lòng chúng nó cơ mà, là vị vua đã dẫn đầu bọn chúng chinh phục cả rừng rậm Tê Hà, dẫn dắt bọn chúng tìm kiếm giống cái đẹp nhất.
Bây giờ vương đã chết, mộng cũng liền tan vỡ.
Gừ!
Chúng tức giận gầm nhẹ rồi lao tới, con người này đã phạm vào tội lớn ngập trời, bọn chúng muốn báo thù cho vương bằng những nỗ lực cuối cùng.
Cho dù con người trước mặt có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản mong muốn báo thù của bọn chúng.
- Rất tốt, vương của bọn mày có thể có đàn em như thế này, nó chết cũng không tiếc. - Lâm Phàm cũng không ngờ những con Kim Diễm Sư Hổ này chẳng những không chạy trốn mà còn muốn lao tới báo thù, điều này khiến cho hắn rất là vui mừng.
Ít nhất cho thấy thế giới này không chỉ có xấu xa với lừa lọc mà vẫn còn chân ái.
Đoàng~
Hắn quơ quơ cái chảo, tiếng gió vang lên ào ào, rồi lại lấy Lang Nha bổng ra vác lên vai. Hắn lắc lắc cổ, tiếng xương cốt kêu răng rắc, ánh mắt nhìn chăm chú vào những con Kim Diễm Sư Hổ đang lao tới.
- Thấy các ngươi có dũng khí như vậy, ta cũng sẽ đối xử tốt với các ngươi một chút, giữ cho các ngươi toàn thây nhé. - Đối với những sinh linh có dũng khí như này, Lâm Phàm rất là kính trọng. Mặc dù Kim Diễm Sư Hổ chỉ là yêu thú, nhưng ở trong mắt hắn, chúng sinh là bình đẳng, dù là yêu thú thì vẫn đáng được kính trọng.
- Tới đi, tới báo thù cho vương của các ngươi đi.
Lâm Phàm cắm Lang Nha bổng dựng đứng trên mặt đất, khóe miệng dạt dào ý cười, đống điểm tích lũy trước mắt chỉ còn nữa là có thể gom hết vào hầu bao rồi, đúng là vui thiệt.
Gừ!
Một con Kim Diễm Sư Hổ gầm nhẹ một tiếng, tựa như là đang trao đổi cùng đồng bạn ở chung quanh. Ngay sau đó, một tiếng rồi lại một tiếng gầm vang lên, tựa hồ là đã đạt thành nhận thức chung.
Giờ khắc này, đám Kim Diễm Sư Hổ tản ra khắp bốn phương tám hướng, tựa như là đang sắp xếp trận hình, khoảng cách giữa mỗi con Kim Diễm Sư Hổ đều là khoảng năm đến sáu mét. - Thì ra những con Kim Diễm Sư Hổ này hoàn toàn không ngu xuẩn chút nào, nếu như lúc trước con Kim Diễm Sư Hổ Vương kia không chủ quan thì chỉ sợ có thể dẫn dắt cả bầy gây ra không ít phiền toái cho mình.
Lâm Phàm thì thầm trong lòng, không ngờ yêu thú loại mạnh còn có thể triển khai chiến thuật, thật đúng là rất thần kỳ.
Hắn không hề động đậy, bởi vì muốn tôn trọng đối thủ, để bọn chúng sắp xếp trận hình xong rồi mới tiến hành đánh một trận cuối cùng, cũng là để bọn chúng chết cũng không tiếc. Tránh cho đến lúc chết chúng nó còn suy nghĩ là bọn ta chưa xếp trận xong đã bị ngươi giết rồi, Kim Diễm Sư Hổ bọn ta không phục.
Rất nhanh, trận hình đã bày xong, Lâm Phàm cũng bắt đầu hành động, ánh mắt nhìn chằm chằm một con Kim Diễm Sư Hổ ở gần nhất, nói:
- Ta tới đây, các...
Đột nhiên!
Một cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ xảy ra.
Đám Kim Diễm Sư Hổ đang bộc phát chiến ý dạt dào đột nhiên quay đầu chạy trốn, tản đi khắp bốn phương tám hướng, ngay cả đầu cũng không quay lại, tốc độ nhanh đến mức Lâm Phàm chỉ kịp nghẹn họng nhìn trân trối.
- Cái đệt! Cái lũ chúng bây... - Lâm Phàm nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó nhảy dựng lên điên cuồng đuổi theo - Đứng lại, đừng chạy, bọn yêu thú hèn hạ vô sỉ chúng bây! Ngay cả thù của vương cũng không báo, chúng bây rốt cục có phải là đàn em của nó không vậy!
Đối với đàn Kim Diễm Sư Hổ mà nói, con người trước mắt chúng quá mạnh, ngay cả vương cũng không phải là đối thủ, bọn chúng còn có thể làm gì. Nhưng mà trong lòng mỗi một con Kim Diễm Sư Hổ đều có một mục tiêu vĩ đại.
Đó chính là phải ăn để trở nên càng cường tráng hơn một chút, tương lai còn tìm kiếm con người này mà báo thù cho vương.
Bọn chúng lúc trước đã thương lượng xong, phải phân tán ra mà chạy trốn, tên nhân loại này tuyệt đối đuổi không kịp.
Ầm ầm!
- Đừng chạy nữa! - Thân thể khổng lồ của Lâm Phàm chạy điên cuồng trong rừng rậm, đuổi theo một con Kim Diễm Sư Hổ chạy nhanh nhất phía trước, cái chảo và Lang Nha bổng ở trong tay hắn đều muốn nói là: Còn chạy nữa là sẽ đập chết mi, đập chết tươi luôn.
Con Kim Diễm Sư Hổ bị đuổi theo kia sợ đến nỗi không còn tí gan hùm nào, bên trong con ngươi màu vàng toát ra vẻ sợ hãi. Vì sao con người này chỉ đuổi nó mà không đuổi đồng bạn khác, ta không hề mập a, thịt ăn cũng không ngon đâu.
Không được, ta không thể chết, ta phải chạy trốn.
Dục vọng sống sót lớn đến mức khiến nó bộc phát ra tốc độ chưa bao giờ từng có, điên cuồng lao đi như điện xẹt, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
- Chạy cũng nhanh khiếp, điểm tích lũy cứ như vậy chạy hết mất tiêu rồi? Sớm biết thế đã không làm thịt Kim Diễm Sư Hổ Vương.
Lâm Phàm đuổi theo ở phía sau, trong lòng hối hận vô cùng. Hắn không ngờ bọn yêu thú này không có tiết tháo như vậy, tiếc thật.
Bỗng đột nhiên, Lâm Phàm bừng tỉnh khói ý nghĩ, cảnh vật chung quanh hình như quá quỷ dị.
Đáng lẽ ở bên ngoài phải có tiếng chim kêu hoặc ít nhất cũng có tiếng côn trùng vo ve, nhưng khi đến nơi này, không gian lại tĩnh lặng, im ắng đến đáng sợ, tựa như là khu vực xung quanh đây không hề có con vật nào còn sống cả.
Bốn phía là những cây cổ thụ sừng sững, bên trên những cây cổ thụ này có rất nhiều dây leo to bằng cánh tay bám lên. Kể cả trong bùn đất phía dưới cũng nhấp nha nhấp nhô, dường ngay cả trong bùn đen cũng có những dây leo ấy.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết từ phía trước truyền đến.
Cẩn thận nghe một chút thì thấy tựa như là tiếng của Kim Diễm Sư Hổ.
- Xem ra có yêu thú mạnh hơn nữa. - Lâm Phàm thì thầm trong lòng, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn quyết định đi xem xem sao. Tài phú cùng nguy hiểm luôn đi cùng với nhau, cũng giống như là lấy hạt dẻ trong lò lửa, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Hơn nữa mình có được Bất Tử Chi Thân, còn sợ cái gì, cùng lắm thì tử ẹo mà thôi, mười giây sau lại làm một trang hảo hán, không cần sợ hãi.
Khi trốn ở phía sau của một cây cổ thụ, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, trái tim hắn cũng nảy lên một cái.
Con Kim Diễm Sư Hổ kia bị từng cái dây leo trói lại, kéo lên cao. Mà những dây leo kia tựa như là sinh vật sống, đầu nhọn của chúng bay múa giữa không trung, sau đó đột nhiên dừng lại, rồi như những mũi tên sắc nhọn đâm thẳng qua thân thể của Kim Diễm Sư Hổ. Con sư hổ vốn da lông rậm rạp đột nhiên biến thành trong suốt, một dòng máu màu đỏ chảy xuôi ở bên trong.
Con Kim Diễm Sư Hổ kia nguyên bản là cũng cực kỳ to lớn, vậy mà trong nháy mắt thân thể đã khô quắt vào, chỉ còn lại có một đống da bọc xương, trong cơ thể không còn tồn tại một giọt máu tươi nào.
- Thật là ác độc.
- Đây là Đằng Yêu, không phải là yêu thú, nhưng so với đám yêu thú còn khủng bố hơn.
Lâm Phàm bắt đầu thấy rắc rối rồi, không nghĩ tới sẽ đụng phải đồ khó chơi này. Mà cái con Kim Diễm Sư Hổ này nữa, mi mà bị ông mày đập chết chí ít còn có thể cam đoan thi thể hoàn chỉnh. Hiện tại thì tốt rồi, cứ thế là bị hút thành thây khô. Thảm, thảm quá đi mất.
Một cái rễ Đằng Yêu cắt qua màn đêm, xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm. Đầu nhọn của nó mở ra, giống như là nụ hoa nở rộ, trong miệng giăng đầy những chiếc răng nhỏ, lít nha lít nhít. Nó từ từ trườn tới, đột nhiên lao đến muốn đâm xuyên cái ót của Lâm Phàm.
Bộp!
- Chớ có quá đà nha, ta còn định không chọc vào các ngươi, thế mà các ngươi lại đánh lén ta. - Cảm giác của Lâm Phàm cực kỳ nhanh nhạy, một phát bắt được Đằng Yêu đang đánh tới. Nhìn khoang miệng làm cho người buồn nôn kia, liền không muốn nói nhảm cùng nó nữa.
Rắc!
Hắn trực tiếp bóp nát, một dòng máu tươi màu xanh sẫm phun ra.
Rồi hắn vung tay ném cái dây leo còn đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu xanh sẫm buồn nôn này đi, tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
- Ầy, bị phát hiện rồi, xem ra muốn rời đi cũng không được. - Lâm Phàm thở dài trong lòng, trực tiếp đi ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Ào ào!
Tiếng ma sát trên mặt đất vang lên khắp bốn phía, hiển nhiên bọn Đằng Yêu này đã phong tỏa đường rút lui của mình.
Chẳng trách nơi này lại tĩnh lặng, im ắng đến như thế, nguyên lai là có đám gia hỏa này tồn tại.
Đúng thật, mặc kệ là sinh linh gì thì đã vào đây đều nhận lấy kết quả thê thảm dị thường, đó chính là bị hút khô huyết dịch, trở thành phân bón nuôi dưỡng cho đám Đằng Yêu ở nơi này.