- Sư huynh, xin hỏi huynh là ai? - Bạch Hâm cảm thấy sư huynh có học vấn như vậy, nhất định không phải kẻ tầm thường, chỉ nói có mấy câu đã khiến hắn hiểu ra nhiều điều, đương nhiên là phải kết giao một phen.
Lâm Phàm vẫy tay:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay chúng ta gặp nhau coi như là có duyên phận, có thể cùng trò chuyện.
Hắn sẽ không để mình bị bại lộ, bản thân đây là đang làm chuyện xấu, nếu bị phát hiện thì có mà toi cơm.
- Sư huynh, rốt cục thì tại sao ta lại thua chứ? – Bạch Hâm cảm giác như mình tìm được một tri kỷ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, muốn tìm người để dốc bầu tâm sự.
Lâm Phàm hỏi lại:
- Tự ngươi đã biết rõ, sao còn hỏi ta làm gì?
- Đúng, ta biết, tất cả là vì công pháp ta tu luyện không đủ cường đại. Nếu ta có được một môn công pháp cường đại, nhất định ta sẽ không thua. – Trong lòng Bạch Hâm hiểu rõ nhưng sau đó lại nuối tiếc nói: - Nhưng một môn công pháp cường đại quý giá như vậy, chỉ với vốn liếng tích luỹ hiện tại của ta căn bản là không mua nổi.
- Haizzz…
Một tiếng thở dài vô vàn xót xa.
- Sư đệ, ngươi xem đây là gì? – Lâm Phàm nhìn quanh nhìn quất, đảm bảo không có ai mới vén áo khoác lên, lộ ra một môn bí tịch ở ngay sát bên trên quần áo.
- “Cuồng Phong kiếm pháp” – cấp Hạ phẩm Huyền Giai, rất hợp với sư đệ, thấy sao? Bạch Hâm nuốt nuốt nước miếng, nhưng khi biết được đó là công pháp cấp Hạ phẩm Huyền Giai, lại tỏ vẻ tiếc nuối:
- Sư huynh, đây là Huyền giai hạ phẩm công pháp, chỉ khi nào tiến vào Địa Cương cảnh mới có thể tu luyện được.
Lâm Phàm đã biết điều ấy từ lâu, nhưng hắn không tin với tài ăn nói của hắn hắn không bán được vật này:
- Thế ta hỏi ngươi, ngươi nói có thể tu luyện hay không?
Bạch Hâm gật đầu:
- Cái này đương nhiên có thể tu luyện, chỉ là không có Nguyên Lực thúc đẩy thì sẽ ảnh hưởng đến uy lực mà thôi.
- Như vậy đi, sư đệ, bất cứ công pháp nào, hình thức thay đổi bản chất cũng không thay đổi. Nếu như ngươi có thể nắm được tinh tuý bên trong, cho dù không thể dùng Nguyên Lực thúc đẩy ra uy lực lớn nhất, nhưng ngươi nghĩ xem, có cường đại hơn kiếm pháp ngươi vẫn đang tu luyện hay không? – Lâm Phàm nhỏ giọng nói, cứ như đang thương thảo một vấn đề không thể để lộ ra ánh sáng.
- Sư huynh, nói có lý lắm. - Bạch Hâm tán đồng.
Lâm Phàm cảm thấy lửa đã được nhen kha khá rồi, đã có thể đi trực tiếp vào vấn đề chính, hắn không tin mình không thực hiện được, bèn thở dài một tiếng:
- Haizz, gặp nhau cũng là duyên phận, ta với sư đệ coi như vừa gặp đã quen. Nay sư đệ vì công pháp mà phiền não, sư huynh ta không thể thấy chết không cứu. Môn ‘Cuồng Phong kiếm pháp’ này bán cho sư đệ, sư đệ ngươi có muốn mua hay không?
- Sư huynh, huynh thật sự muốn bán cho ta? - Bạch Hâm thở dồn dập, nhưng sau đó lại cúi đầu - Sư huynh, chỉ sợ là ta mua không nổi.
Lân Phàm đương nhiên biết thừa thằng này nghèo kiết xác, công pháp Hạ phẩm Huyền Giai không có mười vạn trở lên mà muốn mua thì có mà nằm mơ đi.
- Sư đệ, ngươi nói thật cho sư huynh nghe đi, ngươi có bao nhiêu? – Hiện tại, Lâm Phàm chỉ muốn bán tống bán tháo, có thể bán bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bạch Hâm nói:
- Sư huynh, nói thật với huynh, toàn bộ gia sản của ta chỉ có hơn hai vạn một chút. Ta vốn muốn từ từ tích góp, mua một bộ kiếm pháp cấp Nhân Giai mà thôi.
- Được, ta thấy sư đệ cũng là người thẳng thắn, hai vạn thành giao luôn, được không? – Lâm Phàm nói một hơi.
- A? - Bạch Hâm sửng sốt, sau đó nháy mắt đỏ bừng mặt - Sư huynh, đây chính là kiếm pháp Hạ phẩm Huyền Giai, huynh thật sự muốn bán cho ta chỉ hai vạn?
Bạch Hâm thật sự không thể nào tin nổi. Đây chính là công pháp Hạ phẩm Huyền Giai đó, nếu như mua ở tông môn thì chính là giá trên trời.
- Đương nhiên. – Lâm Phàm nói.
Bạch Hâm không thể ngờ trong tông môn lại có sư huynh tốt như vậy, đây là điều hắn chưa từng nghĩ đến.
Lâm Phàm nhìn quanh quất, rồi nhanh nhảu lấy công pháp ra:
- Sư đệ, mau mau kiểm hàng, chúng ta trao đổi.
Bạch Hâm chỉ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng mang tiền tích góp ra:
- Đa tạ sư huynh.
Mối đầu tiên thành công, tâm tình Lâm Phàm rất là vui sướng, sau đó đứng dậy đi về phía trước, đôt nhiên lại dừng lại, khí tức trầm ổn nói:
- Sư đệ, sư huynh có lời này muốn nói với ngươi.
Bạch Hâm đối với vị sư huynh vô danh này vô cùng cảm tạ, gật đầu liên tục:
- Sư huynh, mời nói. Lâm Phàm hít sâu một hơi:
- Chỉ cần tâm không sợ hãi, gió mát sẽ thổi đến. Con đường ở phía trước nhất định có nhiều khó khăn và thất bại, thuận theo chiều gió có thể sẽ thoải mái, nhưng sẽ không thể đi lên vị trí cao được. Ngược gió mà đi sẽ đau đớn, nhưng mới có thể leo lên được đến đỉnh núi. Ở trên đỉnh cao nhìn xuống, giữ trong lòng một trái tim quả cảm, quân lâm thiên hạ, nhiệt tình hăng hái.
- Hãy nỗ lực mà nuôi dưỡng tấm lòng hướng Phật, cây xanh sẽ tự nảy mầm, hướng thẳng về phía mặt trời.
Lâm Phàm tiếp tục đi về phía trước, giơ tay lên, quay lưng về phía Bạch Hâm mà vẫy vẫy:
- Sư đệ, cố gắng lên, sư huynh tin tưởng ngươi sẽ thành công.
Bạch Hâm đứng thẳng tại chỗ, nhìn tấm lưng ở phía xa đang khoác lên ánh nắng chói lòa từ ánh mặt trời chiếu rọi, hốc mắt có chút ẩm ướt, chưa bao giờ có ai nói với hắn những lời này. Hắn vô cùng phấn chấn mà nói:
- Sư huynh, ta sẽ cố gắng!
Hắn gào lên, thất bại là mẹ thành công, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải khắc phục khuyết điểm, không sợ thất bại.
- Thật mẹ nó thoải mái, thế là hai vạn vào túi.- Ở một nơi không có ai, Lâm Phàm cất tiền vào nhẫn trữ vật, sau đó lại cầm ra một quyển bí tịch, cất vào trong quần áo, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Hắn sao chép ‘Cuồng Phong kiếm pháp’ thành rất nhiều bản, chỉ cần bán hết ra ngoài là khỏi phải lo lắng gì nữa.
Có điều cần phải cẩn thận một chút mới được, đây là ở tông môn, nếu như bị bắt được thì coi như xong đời.
Một hồi vừa rồi, sau này không thể lấy lý do này nữa.
Trên đường, có không ít đệ tử đi ngang qua.
Lâm Phàm chuyên môn tìm các đệ tử tu luyện kiếm pháp để ra tay. Những kẻ giàu có thì thôi, tư tưởng kiểu bọn đấy có khi chẳng coi mình ra cái gì, nói không chừng còn đi tố cáo mình như chơi.
Lúc này, một tên đệ tử mang trường kiếm trên lưng rơi vào tầm mắt của Lâm Phàm.
Hắn liền mau lẹ đuổi theo, hai người song song nhau mà đi.
Tên đệ tử kia quay đầu, có chút nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, không biết thằng này là thằng nào định làm gì. Không đợi hắn mở miệng Lâm Phàm liền lên tiếng trước.
- Sư đệ, cho ngươi xem một thứ hay ho, có muốn nhìn hay không?
Đệ tử này có chút không hiểu người này muốn làm gì, nhưng vẫn gật gật đầu:
- Thứ gì?
Lâm Phàm thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ vén một góc áo lên, để lộ ra công pháp dắt bên trong.
- Công pháp Hạ phẩm Huyền Giai, ngươi biết đấy, đúng là đồ xịn phải không?
Động tác lén lén lút lút, giọng nói thì dung tục, giống hệt bọn người bán đồng hồ và di động dạo ở trên đường kiếp trước, đều hành động lặng lẽ.
- Ha ha... - Tên đệ tử này nhìn thấy công pháp thì lập tức cười đến xán lạn, cười bỉ ổi như bắt được vàng, ánh mắt trở nên quái dị: - Đồ xịn, đúng là đồ xịn.
Hắn hiểu rõ, đây là buôn bán công pháp, trước kia ở tông môn không phải chưa từng có, chỉ là bị chỉ trích một hồi, trên cơ bản đã không còn nữa.
Không ngờ mình lại may mắn như vậy, thế mà có thể gặp được.
Lâm Phàm vừa thấy đối phương có ý muốn mua, cười vô cùng xán lạn:
- Sư đệ, đi, chúng ta đi vô hẻm nhỏ nào, từ từ rồi nói chuyện.
- Được được… Mãi cho đến khi ráng chiều hạ xuống.
Lâm Phàm đi đến chỗ không người, cởi mặt nạ xuống, sau đó nhìn nhìn số tiền trong nhẫn trữ vật, cười đến chói lóa.
Đúng là lời to.
Nếu biết con mẹ nó sớm đã sao chép nhiều hơn mấy phần.
Mặc dù có vàn bản giá một vạn cũng bán, nhưng tiền thì vẫn là tiền.
Dựa vào bản “Cuồng phong kiếm pháp” này đã bán được hai mươi vạn Viêm Hoa tệ, tốc độ kiếm tiền của mềnh đúng là nhanh như gió, hiện tại đã có đủ tiền để mua đan dược.
Trong lòng thật vui vẻ.
Mà lúc này, ở một nơi khác.
Một đệ tử dẫn theo các sư huynh chấp pháp đi đến chỗ ban đầu Lâm Phàm buôn bán:
- Các sư huynh, vừa rồi ta phát hiện có đệ tử vụng trộm buôn bán công pháp, chỉ là ta không biết hắn đi đâu mất rồi.
Các sư huynh chấp pháp nhìn nhau, chuyện này cần phải điều tra kỹ lưỡng.
Được cái may là Lâm Phàm chỉ bán một lúc thì không bán nữa, nếu mà còn tiếp tục bán thì có khi đi đời nhà ma thật.