Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Đức Dồi Dào

Chương 22: Trường Hồng Nhai (2)

Chương 22: Trường Hồng Nhai (2)

Mấy tên nam tử đi tới, đánh giá Võ Tiểu Đức và nói: "Khách nhân, xin theo chúng ta để hoàn thành xây mô hình."

Võ Tiểu Đức đứng lên.

Nam tử đầu trọc cũng đứng lên, cười lớn và đưa tay nói: "Huynh đệ, hoan nghênh gia nhập thế giới ngầm, ngươi thật đúng là xuất sắc, ta phảng phất đã thấy một ngôi sao đang mới nổi."

Võ Tiểu Đức nắm chặt tay của hắn, mở miệng hỏi: "Các ngươi có súng bán không?"

"Huynh đệ à, súng rất khó làm, nếu như chúng ta có món đồ đó thì mới phiền toái," Nam tử đầu trọc thành khẩn đáp.

"Tốt, ta hiểu rồi, lần này cảm ơn ngươi," Võ Tiểu Đức nói.

Nam tử đầu trọc cười đắc ý, đáp: "Tùy thời hoan nghênh."

Võ Tiểu Đức đi theo những người kia ra khỏi bao sương.

Sau khi hắn đi, nam tử đầu trọc thật to thở dài một hơi, ngồi xuống ghế salon, nắm chai rượu cuồng rót một mạch, rồi thấp giọng lẩm bẩm:

"Gặp quỷ, thật là sống gặp quỷ, kém chút làm ta sợ muốn chết..."

Một tên thủ hạ không hiểu nói: "Lão đại, chỉ là nhìn thủ ấn trên tường thôi, công phu này mặc dù không tệ, nhưng cũng không có gì để ngài khách khí như vậy cả."

Mấy tên thủ hạ khác đều gật đầu, nhất tề đồng ý.

Nam tử đầu trọc ngẩng cổ uống một trận, đến khi bình rượu được uống cạn thì trên mặt mới xuất hiện thêm vài phần huyết sắc.

Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh bức tường, ngữ khí trầm thấp nói: "Có biết tại sao ta là lão đại, còn các ngươi không phải không?"

Đám tay chân ngơ ngác lắc đầu.

"Ánh mắt."

Nam tử đầu trọc nói, vươn tay nhẹ nhàng gõ vào cái thủ ấn kia.

Rầm rầm ——

Gạch đá vụn không ngừng rớt xuống, cả mặt tường cao mấy mét bay thẳng vào trong, hãm xuống dưới.

Trước đó, thủ ấn kia không hề thấy được.

Một cái thủ ấn khổng lồ dài hơn một mét và sâu mấy mét xuất hiện trên bức tường.

Nam tử đầu trọc không hề quan tâm đến phản ứng của thủ hạ, chỉ đứng quay lại nhìn vào cái thủ ấn to lớn và dữ tợn ấy.

Tên thủ hạ trước đó không phục này run giọng nói: "Lão đại, đây con mẹ nó là thủ đoạn gì? Chỉ cần nhìn thôi, ta đã cảm thấy hai chân phát run..."

Nam tử đầu trọc hừ lạnh một tiếng, mắng: "Một đám ranh con, bây giờ mới biết sợ à, không có chút ánh mắt nào cả, hiện tại cũng cút ra ngoài cho ta làm việc!"

Đám tay chân lần này hoàn toàn phục, từng cái cúi đầu đi ra khỏi bao sương.

Bành!

Cửa bao sương đóng lại.

Nam tử đầu trọc lấy ra một cái khăn tay, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng lẩm bẩm: "Móa nó, làm ta sợ muốn chết."

. . .

Trong màn đêm.

Trường Hồng Nhai đèn đuốc sáng choang, đám người rộn ràng không ngớt.

Võ Tiểu Đức dọc theo khu phố từ từ tiến về phía trước, đột nhiên liếc nhìn vào một cửa hàng với tủ kính.

Trong tủ kính, trên màn hình lớn đang phát tin tức.

Người phụ nữ chủ trì, với vẻ mặt nghiêm túc, nói đối với màn hình: "Thủ đoạn của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, hai nạn nhân bị trói trên ghế, đốt sống chết tươi... Hung thủ mang tên: Võ Tiểu Đức, phóng hỏa giết người, hiện tại đang lẩn trốn, xin mọi người nâng cao cảnh giác, đặc công đã được phái đi..."

Võ Tiểu Đức đứng im tại chỗ.

Hai tên mặc đồng phục màu đen tuần tra từ phía sau hắn đi qua, nhưng không liếc mắt nhìn hắn một cái nào.

Giờ khắc này, Võ Tiểu Đức đã biến hình thành một người tên Trương Thần.

Trương Thần là nông dân ở ngoại thành, thân phận trong sạch, nằm giữa đám người bình thường, rất khó để gây chú ý cho bất kỳ ai.

Võ Tiểu Đức ánh mắt chớp động, nhìn về phía hư không.

Một phong bì màu đen dày cộp lặng lẽ mở ra, hiện ra một nhóm chữ băng tinh nhỏ:

"Ngươi có chắc chắn muốn tuyên bố một lần ủy thác không?"

"Ta chắc chắn."

Võ Tiểu Đức lặng lẽ nói trong lòng.

Cơ hội tuyên bố ủy thác, là khi hoàn thành nhiệm vụ chi linh tổ tiên.

Võ Tiểu Đức định sử dụng nó.

Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ đến Tử Vong Ma Quật.

Nếu có thể để Hạ Huệ Lan bình an vô sự, trong lòng hắn cũng bớt lo lắng hơn.

Chỉ thấy Vong Linh Chi Thư trên đó lại hiện ra một nhóm chữ băng tinh nhỏ:

"Xin mời tìm kiếm một chỗ vắng vẻ, yên tĩnh, không có người, để tuyên bố ủy thác trên Nguyện Tường."

Võ Tiểu Đức suy nghĩ một chút, nhớ lại trong mảnh thành này có vài chỗ phá dỡ, những ngôi nhà đã bị hủy đi một nửa, đã không còn người ở lại.

- - - Đi tới đó thôi.

Hắn đang muốn bước chân, thì màn hình lớn bỗng nhiên có một tin tức thu hút sự chú ý của hắn.

Chỉ thấy người chủ trì thì thầm: "Địa chấn Tây Đại Dương vừa mới qua đi, thành phố ven biển nhưng lại chưa chào đón bất kỳ cái gì biển động, điều này thật sự khiến người ta may mắn, nhưng cũng làm chúng ta cảm thấy kỳ lạ."

"Phía dưới là một phóng viên chiến tuyến."

Màn hình chuyển đổi.

Chỉ gặp một vị nam trung niên đứng bên bờ biển trên con đê dài, bên cạnh có một khung máy bay trực thăng đang đậu.

Hắn cầm ống nói và nói: "Các bạn xem, ta hiện đang đứng bên bờ biển, nhưng biển động không đúng hạn mà đến, mọi người có thể thấy, trên mặt biển gió êm sóng lặng... vân vân, đó là ảo ảnh!"

Hắn nghiêng người tránh ra, chỉ về phía biển cả.

Xa xôi trên đường chân trời, rất nhiều bóng dáng khổng lồ vô thanh vô tức bay lên, trải rộng khắp nơi.

Nam trung niên phóng viên thao thao bất tuyệt: "Thật sự là mãn nhãn, mọi người đều biết, ảo thị là vật thể phản xạ ánh sáng qua đại khí chiết xạ mà hình thành hư tượng, là một loại quang học huyễn cảnh..."

Giọng nói của hắn bỗng dừng lại.

Bởi vì trên mặt biển, cảnh tượng khổng lồ kia dần dần trở nên rõ ràng.

Đó là một tòa cung điện khổng lồ bị bao phủ bởi băng tuyết.

Tại bức tường thành dãy cung điện, rất nhiều cái màu đen khô lâu đang đứng, cầm trong tay các loại binh khí, trong hốc mắt thoáng hiện u ám quỷ hỏa, chính hướng phía bờ biển mà nhìn lại.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch