“Tùy, có điều chỉ có một mình ngươi thôi sao?” Lâm Phàm quan sát xung quanh, không phát hiện thêm tên nào khác.
“Đối phó với đám lâu la các ngươi, một mình lão nương là đủ.”
“Hay lắm!”
Lâm Phàm biết trận chiến này là không tránh khỏi, đồng thời lại càng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề. Bọn họ tuần tra bên ngoài, đối phương làm sao biết được, khả năng duy nhất chính là có người mật báo từ trước.
Bọn chúng đã sớm biết được Trương quản giáo dẫn theo một đám cao thủ vào bên trong tìm kiếm, còn bên ngoài chỉ là đám bang chúng mới gia nhập Kình Lôi minh đi tuần tra.
Điều này rất có khả năng.
“Lâm huynh, chúng ta liều mạng với ả không?” Ngô Tuấn đứng sát sau Lâm Phàm hỏi, có chút căng thẳng, lần đầu gặp phải tình huống như này, nếu lát nữa thực sự đánh nhau thì làm sao giờ.
“Để ta lên, các ngươi tránh ra xa chút.” Lâm Phàm đáp.
“Có ổn không?”
“Yên tâm.”
Lâm Phàm cắm phập thanh đao xuống mặt đất, đi đến chỗ Xuân Lục Nương. Trốn tránh không phải là cách hay, gặp phải bất kì kẻ địch nào, cũng nên dũng cảm đối mặt, huống chi đối phương chỉ có một mình, bản thân hắn còn e sợ gì.
Xuân Lục Nương nói: “Tiểu tử, ngươi ném đao đi có phải là vì cảm thấy bản thân giống như châu chấu đá xe, muốn buông xuôi?”
Lâm Phàm không đáp lại, trước tiên cứ chậm rãi bước đến, dần dần rảo bước, tốc độ mỗi lúc một nhanh, giơ cánh tay phải lên, đánh thẳng tới phía trước.
Gầm nhẹ một tiếng.
“Man Ngưu Xung Kình!”
Chiêu này tương tự như Thiếp Sơn Kháo, lợi dụng sức mạnh của bản thân, đánh vào đối phương một đòn hủy diệt nghiêm trọng. Xuân Lục Nương nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Phàm, không thèm né tránh, trái lại còn xông lên nghênh đón.
Hai cánh tay đập vào nhau, kình lực bùng nổ. Cả người Lâm Phàm chấn động, cánh tay hơi run rẩy, không ngờ tới kình lực đối phương lại mạnh mẽ như vậy, đánh nhau được mấy chiêu, so với sát thủ áo đen lần trước thì đối phương còn lợi hại hơn nhiều.
Xuân Lục Nương tấn công quyết liệt, Lâm Phàm có vẻ rơi vào thế hạ phong.
“Không ngờ vẫn còn có cao thủ như ngươi, may mà lão nương đến, chứ mấy kẻ khác không phải là đối thủ của ngươi.” Hai bên đánh nhau chưa được bao lâu, Xuân Lục Nương gần như thăm dò được thực lực của đối phương.
Trong nháy mắt ả ta thay đổi chiêu thức.
Xuân Lục Nương quét ngang chân với tốc độ cực nhanh, đồng thời lúc xoay người còn phóng ra ám khí. Lâm Phàm kinh hãi, vội vã tung chưởng ngăn cản chân ả, vừa phải né tránh ám khí, nhưng có vài lần bị ả ta quét chân đến, đau đớn vật vã.
Lâm Phàm không nghĩ tới đối phương là phụ nữ mà lại khỏe như vậy, mỗi lần chân ả quét tới, hắn đều phải dồn sức ở chân ngăn cản, nếu không phải Đại Lực Ngưu Ma Quyền đã tu luyện tới viên mãn, chưa chắc có thể nhẹ nhàng như hiện tại.
“Con mụ thối tha, ngươi thật đê tiện, vừa đá cẳng chân vừa phóng ám khí.” Lâm Phàm tức giận mắng: “Để xem thối pháp của ta lợi hại hay là thối pháp của ngươi lợi hại.”
Căn đúng lúc Xuân Lục Nương quét chân tới, Lâm Phàm triển khai thối pháp Toái Tinh Tùy Ảnh Thối, lấy cứng chọi cứng, cổ chân chọi cổ chân, xem thối pháp của ai lợi hại hơn.
Xuân Lục Nương cười gằn, không biết tự lượng sức mình, dám so đấu thối pháp với lão nương, chắc hẳn không biết lão nương ngoài thông thạo ám khí ra, giỏi nhất chính là thối pháp.
Á!
Một tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên.
Cổ chân Lục Xuân Nương máu tươi chảy ra ồ ồ, bục ra thành mấy lỗ máu.
Lâm Phàm nắm lấy cơ hội, xoay tròn người, chân phải đá ngang nhắm vào gáy đối phương, chỉ cần đá trúng mục tiêu, phần gáy sẽ bị thủng, chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Xuân Lục Nương vẻ mặt hoảng sợ, cố nhịn đau đưa tay ra đỡ.
Á á!
Lại một trận la hét thảm thiết vang lên.
Hai bàn tay Xuân Lục Nương bị đánh thủng mấy lỗ, trực tiếp bị đâm xuyên qua.
“Ngươi quá đê tiện!”
Ả không ngờ rằng kẻ trước mặt này lại đê tiện như vậy, trên cổ chân có bọc thêm mũi sắt nhọn, thân thể máu thịt sao có thể chống đỡ, huống hồ ả còn không biết, coi như hiện tại biết thì cũng đã muộn.
“Man Ngưu Xung Kình!”
Lâm Phàm hạ thấp người, cánh tay đột nhiên đưa ra, một tiếng ầm ầm vang lên, ở giữa lồng ngực, thân thể Xuân Lục Nương bay ngược ra, đập vào cây cối phía sau, âm thanh trầm đục, lực đạo rất mạnh, cây cổ thụ rung lên làm lá cây cũng rung lên xào xạc.
Ọe!
Xuân Lục Nương phun ra máu tươi, máu tươi nhuộm đỏ tầm nhìn, giơ tay phóng ám khí, định ngăn cản Lâm Phàm tấn công, nhưng ám khí đều bị Lâm Phàm né tránh được. Chỉ thấy Lâm Phàm nhảy lên một cái, hai đầu gối đột ngột húc vào lồng ngực ả, sức lực mạnh đến mức làm cho cơ thể ả gần như bị nổ tung.
Lâm Phàm vòng hai tay, song quyền đánh vào huyệt thái dương của Xuân Lục Nương, lập tức thấy tai mắt mũi đối phương máu tươi chảy ròng ròng.
“A...” Hơi thở Xuân Lục Nương mỏng manh, mới nói được một chữ, đầu đã ngã xuống, không có động tĩnh.
Người thường ở tình huống này có lẽ đã dừng tay, nhưng đối với Lâm Phàm, này vẫn chưa đảm bảo đủ an toàn.
Lâm Phàm nắm chặt năm ngón tay, đánh một quyền vào mặt đối phương, loạt xoạt một tiếng, lực mạnh mẽ xuyên qua, thân cây đằng sau bị nổ tung, cắt thành hai nửa.
Hắn khẽ lùi ra một bước.
Xuân Lục Nương co quắp trên mặt đất, khuôn mặt lõm xuống, dáng vẻ vô cùng thê thảm, đặc biệt là hai bên thái dương, bị thủng thành lỗ máu.
“Phù! Hẳn là chết rồi.”
Hắn biết đối phương chết vô cùng không cam lòng, nói thẳng ra là bản thân rất đê tiện. Nhưng chiến đấu chính là như vậy, chỉ cần có thể thắng, thì dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng.
Các bang chúng đứng nhìn cách đó không xa trợn tròn cả mắt.
"Móa ơi!"
"Lâm tinh anh mạnh thật, ta nhìn mà hoa cả mắt."
"Cô nương kia có phải chết rồi không?"
"Không chết cũng tàn, ta nghe tiếng nổ mạnh lắm, nhất là khi bị hai đầu gối Lâm tinh anh húc vào ngực, dường như nổ thật."
"Chúng ta qua xem thử."
Một đám bang chúng chưa từng trải sự đời thật cẩn thận đi tới bên cạnh Lâm Phàm.
Chỉ thấy Lâm tinh anh đang thở dồn dập, hai tay dính đầy máu tươi. Từ giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm giác, vị Lâm tinh anh trước mắt có chút xa lạ, đã không còn là người từng đi Yên Vũ Các với bọn họ nữa.