“Lâm huynh, như vậy hơi khó.” Hoàng Chương làm vẻ mặt khó xử, cau mày, ánh mắt xa xăm vô định: “Võ kỹ trong thiên hạ đúng là rất nhiều, nhưng mỗi một môn võ kỹ đều dùng tâm huyết ghi lại, có cái truyền qua nhiều đời, không bao giờ tiết lộ ra bên ngoài, môn võ kỹ mà hôm trước ta tìm cho huynh kia, cũng phải nhờ đến gần hết các mối quan hệ của ta đấy.”
Lâm Phàm muốn tìm kiếm trong ánh mắt Hoàng Chương vài tia nói láo, nhưng biểu cảm của Hoàng Chương quá đỗi chân thực, hoặc là nói, không giống như đang nói dối, mà thực tế đúng là như vậy.
Hắn móc ngân lượng ở trong người ra đặt trên bàn.
Mười lạng.
Hoàng Chương nói: “Lâm huynh, giữa ngươi và ta nào cần mang ra những thứ thực dụng tầm thường này! Khó thì đúng thật rất khó, nhưng ai bảo quan hệ giữa ta và Lâm huynh lại tốt như vậy, cho dù có khó lên tận trời, Hoàng Chương ta cũng sẽ vì Lâm huynh mà leo lên một phen.”
“Mất bao lâu?”
“Khoảng chừng một tháng.”
Quá lâu, quá lãng phí thời gian, những ngày tháng không có võ kỹ tu luyện thật ngứa ngáy, hắn không thích một cuộc sống như thế, không có tu luyện thà chết quách cho xong.
Cộc!
Lâm Phàm đem hai mươi ngân lượng cuối cùng ra đặt lên bàn.
“Hoàng huynh, ta và ngươi đều là người thẳng thắn không nên nói chuyện lấp lửng, ta đang rất gấp, ba mươi lạng bạc này để Hoàng huynh móc nối quan hệ, nhanh nhất là bao lâu?”
Hoàng Chương nhìn thấy ngân lượng, hai mắt sáng rực lên, vội vàng mang đi cất.
“Ngày mai.”
“Được, vậy thì ngày mai, làm phiền Hoàng huynh rồi.”
Hoàng Chương hỏi: “Lần này Lâm huynh muốn loại võ kỹ nào?”
Gã vừa hỏi xong liền thấy không ổn.
Võ kỹ khó cầu, đâu phải ngươi muốn chọn là được chọn.
“Lâm huynh cứ chờ tin tốt của ta.” Nhận được ngân lượng, Hoàng Chương vô cùng tự tin. Có tiền có thể bắt quỷ xay cối. Chỉ cần có ngân lượng, ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có, sẽ không tiếc rẻ mà dâng lên cho ngươi, còn nếu như không có, cũng sẽ nghĩ cách tìm về cho ngươi.
Rời khỏi quán rượu, hắn biết Hoàng Chương tự có cách, cho dù là cách gì, hắn không muốn biết, cũng không liên quan gì đến hắn, cứ duy trì hợp tác như này là tốt nhất.
Những chuyện có thể dùng tiền bạc giải quyết thì không nên nghĩ nhiều.
** *
Hôm sau!
Lâm Phàm thức dậy như thường ngày, sáng sớm đã ra đến bến tàu.
Không lâu sau, Hoàng Chương đến, đưa ra một võ kỹ liên quan đến chưởng pháp
“Tứ Hợp Chưởng.”
“Lâm huynh, môn võ kỹ này không tầm thường đâu, tu luyện đến một cảnh giới nhất định, còn lợi hại hơn cả Đại Lực Ngưu Ma Quyền.” Hoàng Chương vẫn là làm việc có tâm, môn võ kỹ này rất lợi hại, bang chúng tầm thường đâu có cơ hội được tiếp xúc, chỉ có những người có cống hiến cho bang hội mới được sờ vào.
Còn về việc vì sao Hoàng Chương có được, đừng hỏi, hỏi lại phải đi uống rượu.
“Đa tạ.” Lâm Phàm không cho ý kiến, chỉ cần có cái tu luyện là được, hắn giỏi nhất chính là chịu đựng cô đơn, tuy nói tu luyện rất cô đơn, nhưng loại cảm giác nhìn thấy tiến bộ là sung sướng nhất.
Hoàng Chương không ở lại lâu.
Gã có việc quan trọng cần làm.
Đó là đi tìm Liễu huynh...
Một vài võ kỹ có lời tựa đầu, ghi lại những tâm đắc của người sáng tạo ra nó, ví dụ như sáng tạo ra võ kỹ trong tình huống nào.
Trông vật, trời, trông đất, trông mây, núi non, sông biển, vân vân...
Hi vọng hậu bối sẽ có bậc kỳ tài có thể không ngừng hoàn thiện, khai sáng ra con đường phát triển sau này của võ kỹ.
Chỉ là loại kỳ ngộ này có thể gặp không thể cầu.
Bởi lấy đâu ra nhiều tuyệt thế kỳ tài như vậy. Huống chi tuyệt thế kỳ tài cũng không tu luyện loại võ kỹ này, không phải người ta không thể tu luyện, mà là không thèm.
Lâm Phàm không phải là những tuyệt thế kỳ tài đó, hắn phải dựa vào sự cần cù nỗ lực tu luyện của bản thân mới có được sức mạnh.
“Quan sát bốn phương, uyển chuyển như gió, dày đặc không kẽ hở, chưởng ảnh khóa chặt hết thảy đường lui của đối phương, ừm, ý tưởng cũng hay đấy, nhưng mà...”
Không nói nhiều lời, chỉ là một chút ý nghĩ tươi đẹp mà thôi.
Đối với hắn, không sao cả, chỉ cần có võ kỹ tu luyện là được.
Hắn cẩn thận lật giở võ kỹ, chăm chú xem xét, thời gian trôi đi thật nhanh, lúc ngẩng đầu lên, trời đã tối rồi.
Cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, còn chưa làm gì trời đã tối mất, điều này càng khiến cho Lâm Phàm cảm thấy thêm trân trọng thời gian.
Cốc cốc!
“Lâm huynh, ta có thể đi vào không?” Bên ngoài cửa truyền đến giọng của Ngô Tuấn.
“Vào đi.”
Lâm Phàm cất kỹ võ kỹ, chuẩn bị tối về lại tiếp tục tu luyện. Muốn có được độ thông thạo, nhất định phải thông thạo hết thảy động tác trong Tứ Hợp Chưởng, chỉ cần có động tác nào hơi sai sót là sẽ thất bại.
Vô cùng nghiêm ngặt.
“Có việc?” Lâm Phàm hỏi.
“Vợ Vương Minh sinh được con trai, buổi tối mời mọi người đi uống hoa tửu, nhờ ta đến hỏi huynh có đi không.” Ngô Tuấn đáp.
Lâm Phàm nghĩ xem Vương Minh là kẻ nào, sau đó mới nhớ ra, là cái tên gầy gò yếu ớt, thân thể không cường tráng, dáng người không cao, rất phổ thông bình thường, vứt trong một dám người cũng không ai thèm chú ý.
“Gia cảnh hắn thế nào?”
Ngô Tuấn đáp: “Không tốt lắm, hắn phải nuôi dưỡng rất nhiều người. Hắn là con trưởng trong nhà, phải phụng dưỡng cha mẹ, còn có mấy đệ đệ muội muội.”
“Vậy khỏi hoa tửu gì hết, con cái vừa ra đời chính là lúc cần tiền, cứ đến quán rượu bình thường uống vài chén rượu là được rồi.”
“Ngươi đến bảo bọn họ là ta gửi tặng một lượng bạc, các ngươi đưa bao nhiêu thì đưa, năm tiền, ba tiền đều được.” Lâm Phàm định đưa ngân lượng cho Ngô Tuấn, để hắn ta làm thay, còn hắn trở về tu luyện, nhưng ngẫm lại hay là đi nhỉ, đằng nào Vương Minh đã nhờ Ngô Tuấn đến hỏi, đương nhiên sẽ chờ mong hắn đến.
“Được thôi.”
Tửu quán.
Vương Minh tâm trạng phấn khởi, đồng thời vô cùng cảm động. Ngô Tuấn bảo hắn ta, Lâm tinh anh rất quan tâm đến hoàn cảnh nhà ngươi, mới có con không nên ném tiền qua cửa sổ, vào tửu quán bình thường là được, đồng thời còn gửi ngươi chút quà, ngươi nhận lấy, mua đồ cho con.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy ân tình trong truyền thuyết chính là đây.
Mọi người uống rượu hết mình, rượu mời qua lại, không khí náo nhiệt hẳn lên.