Chỉ là vào lúc này, cánh tay Tào Hạc chuyển đổi, một quyền mạnh mẽ đánh tới.
Lâm Phàm nghiêng người né tránh, lấy quyền đối chưởng.
Tứ Hợp Chưởng!
Gió thu cuốn hết lá vàng!
Số lượng bàn tay dày đặc không ngừng đánh lên người Tào Hạc, nhưng gã quả thực là da dày thịt béo, nên khi bàn tay đánh tới âm thanh nặng nề vang lên không ngừng.
Tào Hạc đau đớn khó nhịn, nổi giận gầm lên một tiếng, vung hai đấm tới.
Lâm Phàm cũng vung hai đấm qua, giẫm mạnh khiến sàn tàu nát vụn. Hắn ép thân thể xuống, từ dưới đánh lên, đấm thẳng vào cằm Tào Hạc khiến răng nanh của gã văng ra, máu tươi bắn tung tóe.
Ngay thời điểm Lâm Phàm muốn thu tay về thì Tào Hạc lại túm lấy cánh tay Lâm Phàm. Lâm Phàm thuận thế cưỡi lên cổ gã, bẻ bàn tay Tào Hạc ra.
"Lên đường đi."
Hai tay Lâm Phàm đánh về phía huyệt Thái Dương của Tào Hạc.
Tào Hạc nâng tay đỡ đòn, túm lấy cánh tay Lâm Phàm, gầm nhẹ một tiếng, ném hắn xuống đất. Lúc sau lưng Lâm Phàm chuẩn bị tiếp đất, thì hai đầu gối hắn gấp lại, hai chân vững vàng tiếp đất, phần eo phát lực, hai tay giống như ném tạ, gầm lên một tiếng.
Tào Hạc hoảng sợ, hai chân lập tức rời khỏi mặt đất, bị Lâm Phàm ném lên giữa không trung. Lâm Phàm cũng nắm lấy cơ hội, song chưởng đánh tới, chưởng ảnh dày đặc, không ngừng đánh vào phần lưng Tào Hạc.
Lúc này, uy lực của Tứ Hợp Chưởng bộc phát hoàn toàn.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh nặng nề không ngừng vang lên.
Một bộ Tứ Hợp Chưởng chấm dứt, Đại Lực Ngưu Ma Quyền mạnh mẽ đấm lên eo Tào Hạc.
Không thể không nói, sau khi hắn tu luyện tới Đoán Khí tầng sáu, sinh mệnh lực quả thực mạnh lên rất nhiều. Tuy nhiên, Tào Hạc vẫn có thể xoay người trên không trung, dựa vào lực của Lâm Phàm mà đáp xuống một bên, đồng thời còn thuận thế đâm về phía mắt Lâm Phàm. Nếu không phải Lâm Phàm né tránh đúng lúc, có lẽ đã bị đối phương đâm thủng mắt rồi.
Một tay Tào Hạc chống sàn tàu, ho ra máu tươi, không thể tin nổi. Gã thật sự không ngờ tên này lại đáng sợ như thế.
Lâm Phàm không ngốc mà cho Tào Hạc có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Thân thể hắn giống như báo săn, đánh về phía Tào Hạc, nhấc chân đá thẳng vào cằm.
"Đáng chết." Tào Hạc không ngờ tên này lại công kích liên tục như thế, gã có chút không phản ứng kịp, nâng tay ngăn cản.
Phập!
Bị thứ gì đó bén nhọn đâm thủng, đau đớn tràn ngập đầu óc Tào Hạc
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lâm Phàm lại nhấc chân đá tới, nhưng lúc này là đá tới huyệt Thái Dương của Tào Hạc. Phập, âm thanh gai sắt xuyên phá làn da bị âm thanh máu tươi bắn ra che giấu đi.
"Đừng... Đừng giết ta." Tào Hạc cầu xin tha thứ.
"Xin lỗi nhé, muộn rồi..."
Lâm Phàm thu chân, nơi ống quần đã dính máu tươi. Đây là chiến đấu ngang tu vi, quả thực khiến Lâm Phàm có một loại cảm giác nói không nên lời.
Lúc này, Tào Hạc quỳ tại đó, cúi đầu, máu tươi từ trên mặt chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt lên sàn tàu.
Lâm Phàm không hề động, cũng không xoay người, mà vươn tay: "Lấy đao cho ta."
Ngô Tuần truyền đao tới.
Ánh mắt Lâm Phàm vẫn tập trung nhìn Tào Hạc, để phòng ngừa đối phương đột nhiên bật dậy. Cái loại chuyện giả chết rất thường gặp, nhất là loại cao thủ thân thể cường tráng này, rất có khả năng dùng một hơi cuối cùng để liều mạng đồng quy vu tận với ngươi.
Ngay khi Lâm Phàm vung đao lên thì Tào Hạc đang cúi đầu đột nhiên ngẩng phắt lên, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn cuối cùng, nhưng... Lâm Phàm đã giơ tay chém xuống.
"Xoẹt!"
Một cái đầu người to lăn lông lốc trên boong tàu, cuối cùng chậm rãi dừng lại, mắt trợn trắng, chết không nhắm mắt.
“Chạy mau!”
“Chạy mau lên!”
Đám hải tặc như rắn mất đầu đã bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn, vội chạy trốn bốn phía. Bọn chúng tranh nhau nhảy xuống biển trốn thoát, vốn định cướp thuyền, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Khốn khiếp, tất cả không được nhúc nhích, ai di chuyển kẻ đó chết.” Lâm Phàm cầm đao bước đi. Sau khi tu luyện Toái Tinh Tuỳ Ảnh Thối xong, tốc độ bước chân của hắn rất nhanh. Có hải tặc từ trên thuyền buôn nhảy một cái, bay lên không trung, đã chuẩn bị xong tư thế rơi xuống nước một cách hoàn mỹ, thế mà trực tiếp bị Lâm Phàm chém thành hai khúc, máu thịt ào ào rơi xuống biển.
“Còn ai dám động?”
Lâm Phàm đưa lưng về phía cơ thể bị bổ ra, ánh mắt rơi vào mỗi một tên hải tặc định chạy trốn. Đám hải tặc trợn trừng hai mắt, bồn chồn sợ hãi, hệt như nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu kinh khủng vậy.
Trong lòng bọn họ gặp được sự đe doạ khó mà tưởng tượng.
“Quỳ xuống.” Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Bịch bịch! Bịch bịch!
Đám hải tặc thành thật quỳ xuống, ở trong mắt bọn họ, người trước mắt này quá dữ tợn, còn chưa nói gì thì đã tàn nhẫn bổ đôi cơ thể của người ta, thật tàn ác.
“Ngô Tuấn, trói bọn chúng lại, sau đó lục soát toàn thân bọn chúng, đừng bỏ qua bất cứ vật nào có giá trị.” Lâm Phàm nói.
Hiệu suất làm việc của Ngô Tuấn rất cao, ban đầu còn lo lắng sau khi Tây Môn Thôi bị đánh bại, kết cục của bọn họ sẽ ra sao.
Thấy Lâm Phàm mạnh mẽ trấn áp hải tặc, hắn ta kích động đến mức muốn ôm hôn Lâm Phàm.
Không lâu sau.
“Đều đã ở đây hết rồi, đám hải tặc này đúng là giàu có, lục soát được tổng cộng hơn ba trăm lượng.” Ngô Tuấn tươi cười vui vẻ, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngân lượng như vậy, giàu to rồi, thật sự giàu to rồi.
Tuy kích động như vậy, nhưng hắn ta biết ngân lượng này không phải của hắn ta, cũng không phải của mọi người, mà chính là Lâm huynh liều mạng đổi lấy.
Lâm Phàm hơi thất vọng nhìn ngân lượng, sau đó liếc về phía Tào Hạc đã bị đập chết. Một người lớn như vậy, đi ra ngoài mà cũng không mang theo thứ gì thực dụng một chút, toàn mấy cái thứ rác rưởi cặn bã này.
“Chia số ngân lượng này cho các huynh đệ đi.” Lâm Phàm nói.
“Hả?” Ngô Tuấn nhìn ngân lượng hai mắt sáng lên, nghe được lời Lâm Phàm nói thì sững người, tưởng mình nghe nhầm: “Phân… Phân chia?”
Lâm Phàm nói: “Các huynh đệ đi theo ta không dễ dàng gì, không lẽ ngay cả chút ‘nước lèo’ cũng không có. Đám hải tặc này tự lao đầu vào chỗ chết, chủ động đưa ngân lượng tới, không có khả năng không lấy, phân chia cho các huynh đệ đi.”
Ngô Tuấn biết Lâm Phàm không hề nói giỡn. Hắn ta đứng dậy nhìn về phía đám bang chúng còn chưa rõ tình huống: “Các huynh đệ, Lâm tinh anh bảo chúng ta chia nhau số ngân lượng này.”