Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 544: Nhà báo không đáng tin

Chương 543: Nhà báo không đáng tin
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​




Diệp Tử Vận lấy ra 100 tệ từ trong ví đưa cho Trương Nhiên:

-Trước tiên trả tiền net, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm, nếu bạn đã nhớ mà tìm tôi xin giúp đỡ thì giúp được gì tôi sẽ giúp.

-Cảm ơn, Diệp Tử Vận, thực sự rất cảm ơn bạn. – Trương Nhiên cảm kích nhận lấy tiền.

Thanh toán xong ba người rời khỏi quán nét và đi vào một tiệm KFC gần đó, cho dù Diệp Tử Vận không thích đồ ăn nhanh nhưng ngẫu
nhiên ăn một bữa cũng không sao, bởi vì nàng nhìn ra được Trương Nhiên đang rất đói và cần ăn gì đó ngay.

Mười phút sau, trong tiệm KFC, Trương Nhiên ăn như sói như hổ bị bỏ đói lâu ngày, tiêu diệt xong mấy cái đùi gà nàng mới chịu dừng
lại uống ngụm nước rồi lại quay sang cảm ơn Diệp Tử Vận:

-Diệp Tử Vận, thực sự cảm ơn bạn, thật không ngờ người cứu tôi thoát khỏi khốn cảnh này lại là bạn.

Ngập ngừng một lát, Trương Nhiên lại có chút xấu hổ nói:

-Xin lỗi nhé Diệp Tử Vận, thực ra tôi cũng không nhớ tới bạn lắm, bạn biết đấy, lúc đi học chúng ta qua lại cũng không nhiều, trước khi
gọi điện cho bạn thì tôi cũng đã gọi cho không ít người nhưng họ vừa nghe đến mượn tiền thì lập tức cúp máy, họ cứ tưởng tôi thành kẻ
lừa đảo rồi, cũng có một vài người đồng ý cho vay nhưng sau khi nghe nói tôi không có thẻ ngân hàng liền tìm lí do thoái thác, đến cuối
cùng do không còn cách nào khác tôi mới gọi cho bạn, trước đây chúng ta không quen thân lắm, làm như vậy tôi cũng rất ngại...

Nhìn Trương Nhiên vừa có chút sợ hãi bất an vừa giải thích, Diệp Tử Vận than nhẹ một tiếng trong lòng rồi lập tức ngắt lời Trương
Nhiên:

-Trương Nhiên, bây giờ đừng nói những chuyện này nữa, nói một chút tình huống của bạn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Trương Nhiên lập tức trầm mặc xuống, mãi đến hơn một phút sau, nàng mới thấp giọng nói:

-Có người từng nói đùa với tớ, nói rằng người đơn thuần thích lãng mạn như tớ không thích hợp sống ở cái xã hội hiện thực như thế này,
lúc đó tớ đã nói với người kia, chỉ cần Khổng Ba vẫn còn sống thì tớ sẽ vẫn là một cô bé đơn thuần yêu thích lãng mạn, chỉ là bây giờ tớ
mới hiểu là mình sai rồi.

-Khổng Ba? Diệp Tử Vận trầm ngâm:

-Là chồng bạn?

-Anh ta đã không còn là chồng mình nữa. – Trương Nhiên cười chua sót:

-Chính là anh ta ép mình đến mức độ như thế này.

-Hai người đã ly hôn? – Diệp Tử Vận thầm cảm khái, thực ra nàng cũng hiểu là cuộc đời này rất thực tế và nghiệt ngã, nàng cũng không
quá tin vào loại tình yêu như trong truyện cổ tích, nhưng mà không quá tin không đại biểu nàng không muốn có một tình yêu như thế,
ban đầu nàng đã từng rất hâm mộ tình yêu của Khổng Ba và Trương Nhiên, chỉ là bây giờ thì trên thực tế cổ tích chỉ là truyện bịp trẻ
con mà thôi, một mở đầu giống như câu chuyện ngôn tình nhưng đến khi kết thúc thì lúc nào cũng sẽ rất tàn khốc.

-Sau khi tốt nghiệp thì Khổng Ba đi làm nhà báo, nhưng ma lúc đầu anh ta không được giữ lại ở kinh thành mà phải về quê nhà ở tỉnh
Thiên Phủ. Để có thể ở bên cạnh anh ta, sau khi tốt nghiệp mình cũng về quê anh ấy, chúng mình ở đó mua nhà, lúc đầu cuộc sống rất
vui vẻ nhưng sau khi tốt nghiệp được nửa năm thì anh ấy lại bị điều về kinh thành, chúng mình lại phải sống trong cảnh mỗi người một
nơi. – Trương Nhiên từ từ tiếp lời:

-Mình muốn theo anh về kinh thành nhưng anh bảo mình cứ ở quê trước đã, đợi hai năm sau anh mua được nhà ở kinh thành thì sẽ đón
mình lên.
-Sau đó hắn đi yêu người khác? – Diệp Tử Vận hỏi. Vợ chồng xa mặt cách lòng, một bên ngoại tình cũng không phải chuyện lạ gì.

Trương Nhiên không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Tử Vận, nàng tiếp tục kể:

-Chính tại mấy tháng trước Khổng Ba nói với mình là anh ấy tiết kiệm được một ít tiền, chỉ cần mình bán căn nhà hiện tại đi thì có thể
mua một căn nhà mới ở kinh thành rồi, mình lập tức nghe theo anh ta.

-Sau đó cô đem hết tiền gửi cho chồng, tiếp theo thì chồng cô đem tiền đi mua nhà cùng với người phụ nữ khác? – Đường Kim đột nhiên
chen vào một câu, sau khi liên tiếp tiêu diệt mấy chục cái đùi gà thì hắn cũng đã rảnh dỗi.

Trương Nhiên đơ ra:

-Làm sao mà ngươi biết?

-Đoán thôi! thời buổi này loại chuyện như vậy không phải là hiếm gặp. – Đường Kim tùy ý nói.

-Trương Nhiên, cho dù là như thế thì sao khi ly hôn, bạn không tìm anh ta đòi lại tiền sao? – Diệp Tử Vận nhịn không được hỏi.

Trương Nhiên cười khổ một tiếng:

-Anh ta nói với mình là kinh thành mới có chính sách nhà đất mới, người không có hộ khẩu ở kinh thành thì không thể mua nhà cho nên
anh ấy mới nghĩ cách kết hôn giả với một cô gái ở kinh thành, chỉ là như vậy thì phải ly hôn giả với mình, mình tin là thật nên đã kí vào
đơn ly hôn, một chút tài sản cũng không lấy mà đưa hết cho anh ta, bởi vì như thế thì anh ấy mới đủ tiền mua nhà, chỉ là sau đó mình
mới nhận ra là mình đã bị lừa.

Diệp Tử Vận nhất thời cảm thấy cạn cmn lời, thời đại bây giờ con gái mà ngây thơ quả thật quá dễ lừa, còn kẻ lừa đảo lại sống quá
thoải mái.

-Sau khi mình phát hiện tình huống không đúng thì mình có tìm anh ta nói chuyện, kết quả là hắn nói mình bị tâm thần, còn nói là mình
cứ đeo bám hắn, hắn còn muốn đưa mình vào viện tâm thần, mình dọa sẽ tìm nhà báo khác bóc phốt hắn thì hắn còn uy hiếp ngược lại,
nói hắn là nhà báo, quen biết không ít người trong ngành, tùy thời có thể tìm người đăng bài bêu xấu mình. – Trương Nhiên than nhẹ
một tiếng:

-Mình thật là ngốc, đến giờ mình mới phát hiện hắn sớm đã chuyển hộ khẩu tới kinh thành hơn nữa người đàn bà kết hôn cùng hắn kia
căn bản không phải là người kinh thành, hắn ta căn bản không phải là muốn lừa mình bán nhà, hắn chỉ muốn lừa mình ly hôn mà thôi.

-Ai bảo côlấy thằng chồng làm nhà báo? Thời đại này nhà báo éo đáng tin chút nào hết. – Đường Kim lại than một câu, từ sau vụ việc
của Tần Khinh Vũ thì hắn đã không còn chút hảo cảm nào với báo chí.

-Thực ra nếu hắn thật muốn ly hôn với mình thì mình vẫn có thể tiếp nhận nhưng mình không thể chịu đựng được lời thề non hẹn biển
năm xưa, hắn tốt với mình như thế mà đùn một cái là trở mặt, hắn làm mình trắng tay, tiền mất tình tan, hoa tàn hoa héo, hắn cần gì
phải tuyệt tình như thế chứ? – Thanh âm của Trương Nhiên đầy chua xót, trong mắt nàng đầy sự mê mang khó hiểu.

-Bạn nói đúng, việc này Khổng Ba làm quá tuyệt tình, nam nhân thay lòng thì miễn cưỡng còn có thể hiểu, nhưng đến cả tiền của bạn
cũng lừa sạch thì là người không có giới hạn rồi. - ngữ khí của Diệp Tử Vận cơ hồ rất bất mãn:

-Trương Nhiên, bạn yên tâm, mình sẽ giúp bạn đòi lại số tiền đó.

-Đừng, Diệp Tử Vận, hay là thôi đi, bạn giúp mình nhiều như vậy rồi, mình không muốn bạn gặp phiền phức, bạn giúp mình mua một
cái vé tàu để mình rời xa chốn đau thương này là được rồi. – Trương Nhiên vội vàng nói:

ế ề ề ố ố ổ ế ắ ầ-Hôm nay không biết sao mình quá đen đủi, tiền và điện thoại đều bị cướp, vốn muốn báo cảnh sát nhưng Khổng Ba
đe dọa mình nếu dám báo cảnh sát thì hắn sẽ đưa mình vào viện tâm thần, cho nên mình...

Diệp Tử Vận vô thức trầm ngâm một lát, nàng có thể nhìn ra được Trương Nhiên bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời xa cái nơi màng đến
cho nàng đầy đau thương này, còn về trả thù hay gì gì đó tì nàng không muốn nghĩ tới. Người trong cuộc đã không muốn truy cứu thì
Diệp Tử Vận cũng chẳng biết làm gì hơn, chỉ là nàng thực sự không muốn loại nam nhân bỉ ổi vô liêm sỉ như Khổng Ba tiếp tục tiêu dao
tự tại nữa.

Suy nghĩ một lát, Diệp Tử Vận đã nghĩ ra một chủ ý, nàng gật gật đầu:

-Được rồi, Trương Nhiên, mình sẽ đưa bạn rời khỏi kinh thành ngay!



Trang 227# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch