Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 554: Ta vẫn luôn muốn thử cướp ngân hàng một lần

Chương 553: Ta vẫn luôn muốn thử cướp ngân hàng một lần
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​




Mấy người khác trong Đồ Long Tiểu Tổ bắt đầu thẩm vấn mấy tên lính đánh thuê còn Đường Kim thì bắt đầu gọi điện cho Diệp Tử Vận
để nàng giúp hắn chuẩn bị thêm 8 phòng nữa ở khách sạn Anh Túc. Khách sạn Anh Túc là tài sản riêng của Tiêu Đại Nhi, thân làm tâm
phúc của Tiêu Đại Nhi, Diệp Tử Vận muốn an bài thêm mấy phòng cũng không có vấn đề gì lớn.

Mọi việc tiếp theo khá là đơn giản, mọi người thẩm vấn một lượt mà không thu được thô tin đánggiá gì, cuối cùng Đường Kim trực tiếp
để người của tổng bộ Ám Kiếm đến áp tải người đi. Để cho người của tổng bộ từ từ thẩm vấn vậy! Mọi việc xong xuôi, Đường Kim an
bài mọi người cùng ở trong khách sạn Anh Túc còn hắn thì tất nhiên là lại quay về căn phòng số 1622 quen thuộc và trèo lên người Diệp
Tử Vận rồi...hehe.

Ngày thứ hai, mãi tới buổi chưa Đồ Long Tiểu Tổ mới xuống phòng ăn của khách sạn Anh Túc dùng bữa trưa, ở đây cũng ăn theo kiểu
buffet (tự chọn), có Diệp Tử Vận an bài nên đồ ăn cho mọi người đều là miễn phí, nhưng mà Diệp Tử Vận không có cùng xuống dùng
bữa vì nàng còn đang ngủ ở trên phòng, hơn nữa thực tế thì những người khác trong Đồ Long Tiểu Tổ đều không biết Diệp Tử Vận đang
ở đây.

-Hôm nay ta sẽ đưa các người đi sòng bạc, người ta thường nói đại nạn không chết tất có phúc, tối qua tí thì ngoẻo, hôm nay chúng ta
nhất định phải khuân cả sòng bạc về mới được. – Lưu Phong vừa ăn vừa khoa tay múa chân nói với mọi người.

-Ngươi muốn khuân cả sòng bạc nhà người ta về? – Lưu Đan có chút hiếu kì:

-Ngươi có thù với người ta à?

-Có chút. – Lưu Phong vậy mà gật đầu thật:

-Mấy ngày trước ta vào sòng bạc có thắng được chút tiền sau đó thấy vợ của ông chủ sòng bạc nhìn khá ngon nên mới câu dẫn một
chút, kết quả là tên vương bát đản kia gọi mấy chục người tới chém ta, lần đó ta thiếu chút nữa thì đã bị làm thịt rồi, cũng may mà gặp
được Đường Kim, cmn chứ, ta có lòng tốt hoàn thành nghĩa vụ của người chồng giúp tên vương bát đản kia, hắn đã không cảm ơn ta thì
thôi lại còn tìm người chém ta, thù này không báo thì không phải là quân tử, ta phải đi chơi cho sòng bạc đó sập cmn tiệm luôn.

Mọi người đều nhìn Lưu Phong, con hàng này thật là dị vl, lý luận quá mạnh cmn mẽ đi.

-Người ta chém ngươi là bình thường, đến ta bây giờ còn muốn chém chết ngươi ấy! – Lưu Đan bĩu môi:

-Tự nhiên lại đi câu dẫn vợ người ta, bị chém đúng là đáng đời!
-Cô không thể nói thế được, vợ tên gia hoa kia bị ta câu dẫn thành công, điều đó nói lên một vấn đề là hắn chưa đủ tốt với vợ của mình,
ờ, nếu như hắn thực sự đối tốt với vợ mình rồi thì là do vợ hắn quá dâm, tóm lại là ta câu dẫn vợ hắn không phải là chuyện xấu xa gì. –
Lưu Phong lý lẽ hùng hồn, sau đó lập tức đổi chủ đề:

-Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ta chỉ hỏi các người một câu là các ngươi muốn đi sòng bạc hay muốn giống như hôm
qua, ta đưa các ngươi xuống thông đạo dưới lòng đất ấy làm ăn mày chơi?

-Nếu quay lại chỗ hôm qua thì ta nguyện ý đi. – Lạc Doãn Hàn đáp.

-Ách! Ngươi không tính. – Lưu Phong có chút buồn bực, hắn nhìn xung quanh một lát:

-Các người chắc là đều muốn tới sòng bạc chứ?

-Nói thừa. – Châu Phi lên tiếng;

-Ta tất nhiên là chọn đi sòng bạc rồi.

Mấy người khác cũng lần lượt gật đầu, đến Đường Kim cũng chọn đi sòng bạc.-Cái đó...ta không giỏi đánh cược, sợ sẽ thua hết tiền. –
Vương Kiến đột nhiên lên tiếng:

-Bây giờ ta cũng chẳng còn bao nhiêu tiền...

-Tiền cấc người không phải lo, ăn cơm xong chúng ta đi tìm một ngân hàng rút tiền, chỗ kia là sòng bạc chui, chỉ nhận tiền mặt. – Lưu
Phong nhanh chóng nói:

-Tiền vốn của ta là một trăm vạn, ta đưa các người mỗi người mười vạn, nếu các người đánh thua thì thua hết là thôi, còn nếu thắng thì
không cần biết là thắng bao nhiêu, tiền quy về tay các người hết, ta chỉ cần sòng bạc kia sập tiệm là được rồi.

-Như vậy thì ta yên tâm rồi. – Vương Kiến bộ dáng như trút được gánh nặng trong lòng, sau đó mới bắt đầu ngại ngùng:

-Hê hê, thật ra ta và tiểu Lam đang định tiết kiệm để mua nhà nhưng mà vẫn còn thiếu ít tiền.

-Đừng có tiết kiệm nữa, đợi chúng ta thắng Long Kiếm chi chiến thì thượng cấp sẽ có trọng thưởng, đến lúc đó đừng nói là một căn nhà
chứ mua căn biệt thự cũng không thành vấn đề. – Lưu Phong quả quyết nói.

-Thật sao? – Vương Kiến lập tức hưng phấn.

-Đương nhiên là thật, nếu như không phải là thật thì căn biệt thự của ta sẽ tặng cho các người! – Lưu Phong tùy ý nói:

-Được rồi, trước tiên không nói cái này nữa, mau ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cùng ra ngân hàng, nói thật là ta vẫn luôn muốn thử
cướp ngân hàng một lần xem cảm giác thế nào, hay là chúng ta không rút tiền nữa mà trực tiếp cướp tiền luôn?

-Ngươi nói ta mới thấy ta cũng khá muốn thử cướp... – Trần Trung Soái đột nhiên phun ra một câu.

-Ta cũng có chút muốn...nhưng mà làm vậy hình như không tốt cho lắm... – Châu Phi nhìn bốn phía rồi nói.

-Hay là thôi đi, làm vậy không ổn đâu. – Lâm Gia Minh nêu ý kiến.

-Đúng là không thích hợp, dù sao thì chúng ta cũng là người của Ám Kiếm, làm không tốt sẽ bị Tiềm Long nắm được thóp nhân cơ hội
công kích Ám Kiếm thì sẽ rất phiền phức. – Lạc Doãn Hàn cũng lắc đầu, hắn không hề tán thành ý định đi cướp ngân hàng.

-Được rồi, vậy thì không cướp nữa, để dịp khác đi. – Lưu Phong cuối cùng cũng từ bỏ ý định đi cướp ngân hàng, hắn buông đũa đứng
dậy:

-Các huynh đệ, đi thôi, chúng ta đi ngân hàng rút tiền sau đó đi sòng bạc kiếm tiền, đợi mấy tên vương bát đản ở sòng bạc tới cướp tiền
của chúng ta thì chúng ta sẽ làm thịt chúng.

Nhìn Lưu Phong bày ra một bộ dạng vừa hô cướp vừa hô giết, mọi người đều cạn cmn lời, Đường Kim thì cảm khái một câu:

-Nam nhân chỉ thích vợ của người khác thì đầu óc nhất định có vấn đề.

Mọi người đều tán thành sâu sắc, đầu óc của Lưu Phong đúng là không bình thường thật.

Đối với việc này Lưu Phong cũng không để bụng, sau một lát thì cả đám người rồng rồng rắn rắn kéo nhau tới một ngân hàng gần đó,
Lưu Phong trực tiếp tới cửa Vip rút tiền.

Thời buổi bây giờ mà có nhiều tiền mặt gửi ngân hàng, gửi vào thì dễ, rút ra thì khó, Lưu Phong phải phí mất một đống nước bọt mới rút
ra được 100 vạn tệ, nhưng đúng lúc hắn vừa cầm tiền chuẩn bị rời đi thì có hai tên nam nhân bịt mặt mặc áo khoác quân nhân xông
thẳng vào trong ngân hàng:

-Tất cả đứng im!

-Cướp đây!

Một tên lao đến bên cạnh Lưu Phong còn tên kia thì trên tay cầm súng, thủ ở cửa. Bên trong ngân hàng nhất thời loạn thành một đoàn,
mấy người Đường Kim thì quay mặt nhìn nhau, bọn họ đúng là vận khí đen như chó mực, đi rút tiền thôi mà cũng có thể gặp cướp ngân
hàng, à mà không đúng, là bọn cướp này đen như chó mực mới phải, đi cướp ngân hàng lại gặp ngay Đồ Long Tiểu Tổ.

-Hắn có tiền, mau cướp của hắn đi. – Đường Kim đột nhiên chỉ vào Lưu Phong hô lên:

- Trong tay hắn có 100 vạn đấy! ( DG: huynh đệ tốt vồn..)

Lưu Phong và mấy người khác nhất thời đơ cmn luôn, con hàng này muốn làm trò quỷ gì không biết.

-Đưa đây! - Một tên cướp lập tức chỉ súng vào Lưu Phong.

Lưu Phong tuy rằng buồn bực nhưng không có phản kháng bới vì hắn biết Đường Kim muốn làm trò gì nên hắn quyết định phối hợp
theo.

Tên cướp kia cầm bao lên mở ra nhìn, thấy bên trong là từng xấp tiền dày cộp thì lập tức rất hưng phấn quay người chạy về phía cửa ra
vào, dường như mục đích đã đạt được, hắn muốn đào tẩu thật nhanh vậy. Nhưng đúng vào lúc này hắn lại bị Đường Kim ngăn lại.

-Này, ngươi có thể có tiền đồ hơn một chút không? – vẻ mặt Đường Kim đầy bất mãn nhìn tên cướp:

-Cướp có 100 vạn thì làm được cái quái gì? Ngươi có biết đây là đâu không? Đây là kinh thành, 100 vạn chỉ đủ mua cái nhà xí mà thôi,
ngươi liều mạng đi cướp ngân hàng chỉ là vì cướp cái nhà xí thôi sao?







Trang 232# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch