Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Võ Thánh

Chương 17: Đoạt mệnh thần ni (phần hạ) (1)

Chương 17: Đoạt mệnh thần ni (phần hạ) (1)




Dịch: Lãng Tử Vô Danh Biên dịch: Dạ Vũ Nguồn truyện: truyendichgiare.com



Bốn bề chung quanh tối đen.

Ngoại trừ gió táp tứ bề, mưa lớn ngập trời và vách đá vạn trượng. Khương Cổ Trang nghĩ thầm: thì có hy vọng gì ở cái nơi khô cằn này cơ chứ!

Lưu Hiếu Mại chỉ tay về phía sau nói: - Trang nhi, con hãy nhìn xem có thấy một cái thác nước ở đằng kia không?

Khương Cổ Trang nhìn theo hướng chỉ của ông thì quả nhiên thấy trong màn đêm quả nhiên có một thác nước đổ xuống từ vách núi cao vạn trượng, trắng xóa như một dải lụa bạc.

Lưu Hiếu Mại hỏi xong, cũng không chờ Khương Cổ Trang trả lời mà cầm tay chàng chạy thẳng đến phía thác nước kia.

Khương Cổ Trang hoang mang khó hiểu, hỏi: - Thúc, thúc dẫn cháu chạy đâu vậy?

Lưu Hiếu Mại nói: - Tới rồi!

Vừa vượt qua một khe núi thì Khương Cổ Trang nghe được thanh âm vang lên rung trời. Trước mắt chàng hiện ra một thác nước uốn lượn như một dải lụa. Thác nước đổ thẳng xuống mặt đầm sâu phát ra những thanh âm như sấm nổ trên trời cao đinh tai nhức óc, đổ xuống vách núi làm bọt nước bắn tung trắng xóa khắp nơi, cảnh tượng hết sức hùng tráng.

Dưới chân thác là một đầm nước sâu thẳm không thấy đáy. Càng khiến cho Khương Cổ Trang kinh ngạc chính là đầm nước này không hề có nước chảy tràn ra ngoài. Thác nước dù đêm ngày chảy xuống nhưng vĩnh viễn không thể làm cho nó đầy được.

Khương Cổ Trang sững sờ ngắm nhìn kỳ quan chốn nhân gian này, nhất thời cảm thấy thật kỳ diệu.

Lưu Hiếu Mại tỏ vẻ nghiêm trang nói: Trang nhi, theo tình trạng hiện thời thì con chỉ còn sống được bốn năm ngày nữa mà thôi. Ta vốn tưởng người của chín đại môn phái sẽ thương xót mà xuất thủ cứu con, không nghĩ tới... Ai!

Đột nhiên, Lưu Hiếu Mại quỳ xuống, ngẩng mặt nhìn trời, nước mắt hòa lẫn với mưa, nói giọng bi thương: - Khương đại ca, đệ xin lỗi huynh đã không thể vì Trang nhi...

Khương Cổ Trang vuốt nước mưa trên mặt, an ủi: - Thúc, có thể sống vài ngày thì là vài ngày, Cổ Trang vẫn sẽ theo người. Con không cần bọn họ cứu con. Thúc thúc, người đừng vì chuyện này mà quá thương tâm.

Lưu Hiếu Mại đứng lên, trang trọng : - Không, Trang nhi, con biết không? Con là hy vọng của chúng ta, món huyết hải thâm cừu này đều giao lại cho con, con không thể chết. Con phải hứa với thúc, nhất định phải sống!

Lưu Hiếu Mại kích động, ôm lấy hai vai của Khương Cổ Trang, đôi mắt ánh lên những tia sáng kinh người nhìn xoáy vào chàng chờ câu trả lời.

Khương Cổ Trang chỉ cảm thấy hai bả vai đau nhức, gật đầu một cách vô thức.

Lưu Hiếu Mại không quan tâm đến phản ứng của Khương Cổ Trang, thì thào tự nói với bản thân: - Hắc bạch nhị điêu bình thường thường lui tới Hoa Sơn. Ta đã đi hết cả ngàn núi vạn đèo của dãy Hoa Sơn, chỉ có đầm Bích Thủy này là hy vọng duy nhất. Đặc biệt gần đây, càng lúc ta càng có cảm giác là bà ta nhất định ở dưới đáy đầm nước này.

Khương Cổ Trang hoang mang hỏi: - Thúc, thúc nói ai ở dưới đáy đầm nước này?

Lưu Hiếu Mại đáp: - Là Đoạt mệnh thần ni Trình Dật Tuyết! Nói xong cặp mắt ông lóe lên, tựa hồ như hồi tưởng lại quá khứ, tiếp tục: Nếu như quả thực Tuyệt mệnh Ma tôn không còn trên nhân thế thì người duy nhất lão truyền thụ võ công là Đoạt mệnh thần ni cũng sẽ là người có nội công cao nhất trên giang hồ hiện nay. Theo giang hồ đồn đại thì Trình Dật Tuyết vì phản bội sư phụ mà bị Tuyệt mệnh Ma tôn Âu Dương Thạch nhốt vào một nơi bí mật. Nếu như ta tính không sai thì bà ta chính là bị nhốt dưới đáy cái đầm Bích Thủy này.

Khương Cổ Trang vẫn chưa rõ, hỏi tiếp: - Cho dù nơi đây là chỗ nhốt Tuyệt mệnh thần ni thì có quan hệ gì với con chứ?

Lưu Hiếu Mại khẩn thiết: - Sao lại không quan hệ? Con há không biết chỉ riêng mình Đoạt mệnh thần ni đã có công lực cao hơn nhiều so với mấy lão chưởng môn thối của chín đại môn phái kia, nhất định bà ta sẽ cứu được con!

Khương Cổ Trang giờ mới hiểu là Lưu thúc muốn nhờ nội lực thần công tuyệt thế của Đoạt mệnh thần ni để loại bỏ chất độc của Tồi tâm chưởng cho mình, không khỏi cười khổ nói: - Thúc, chẳng qua là truyền thuyết trên giang hồ mà thôi. Chúng ta đi giết địch thôi. Đã không sống được bao lâu thì giết thêm một kẻ thì bớt được một kẻ.

Lưu Hiếu Mại trầm giọng: - Trang nhi, quân tử báo thù mười năm không muộn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch