Chương 24: Tà phái chí tôn (phần thượng)
(2) Người nói cha mẹ một nghìn đứa trẻ đó đều là những người tội ác ngập đầu. Muội nghĩ, cha mẹ sinh ra muội cũng là những người tội ác tày trời, nếu không, sư phụ đã không bắt muội tới đây. Sau khi bắt về, thấy muội cốt cách thanh kỳ mới giữ lại. Trong một nghìn đứa trẻ đó, duy nhất chỉ mình muội may mắn còn tồn tại. Sư phụ đối với muội rất tốt, dạy cho võ công, coi như con đẻ của mình...
Khương Cổ Trang gằn giọng: - Sư phụ nàng, sư phụ nàng, bà ta đáng thương thì có thể lạm sát kẻ vô tội, muốn làm gì thì làm sao? Một nghìn trẻ em cũng là một nghìn sinh mệnh, nàng có hiểu hay không!
Nói tới đây, chàng lộ vẻ kích động cầm lấy tay Thượng Quan Si quát lớn.
Thượng Quan Si như một con thỏ bị thương, sợ hãi nhìn Khương Cổ Trang đang nổi giận đùng đùng. Nàng bật khóc nức nở: - Có lẽ ca ca nói đúng, nhưng...
Khương Cổ Trang nhìn dáng vẻ đáng thương của Thượng Quan Si thì lại thấy không nhẫn tâm. Huống chi không phải nàng đã giết một nghìn trẻ em mà bản thân cũng là một người bị hại, mình làm sao có thể tức giận với nàng được?
Nghĩ tới đây, Khương Cổ Trang cố đè nén nỗi tức giận đang gào thét trong lòng, hít mạnh một hơi, nói: - Si nhi, nàng dẫn ta đi, ta phải giết tên ma đầu mà cả người lẫn thần đều căm phẫn đó.
Thượng Quan Si vừa nghe thấy chàng nói vậy lập tức giật nảy mình, sợ đến mặt mũi tái mét, vội thốt lên: - Trang ca ca, huynh làm thế chẳng phải định lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn ư? Thù lớn chưa trả, làm sao huynh có thể...
Khương Cổ Trang lớn tiếng ngắt lời: - Nam tử hán đại trượng phu sợ gì cái chết!
Thượng Quan Si vội khuyên can: - Nhưng... huynh không hiểu nỗi lòng của sư phụ muội đâu. Hơn nữa, lần này huynh tới đây là để cầu Người giúp giải độc mà. Chỉ cần thực lòng cầu xin sư phụ thì người sẽ giải độc của Tồi Tâm chưởng cho huynh!
Hai người tuổi tác tương đương, Thượng Quan Si lại chưa từng nói chuyện với người lạ nên hoàn toàn không biết gì về đời thường. Gặp được Khương Cổ Trang, nàng vô cùng vui mừng. Hai người càng nói càng ý hợp tâm đầu, như những người bạn cố tri bấy lâu cách biệt, vừa gặp đã truyện trò như pháo nổ, trên trời dưới biển, vô cùng vui vẻ. Nhưng vừa nói tới Đoạt Mệnh Thần Ni là không khí liền trở nên căng thẳng.
Lúc này trời đã hửng sáng, bên ngoài vọng vào hai tiếng chim kêu vô cùng thê lương.
Thượng Quan Si biến sắc, vội nói: - Trang ca ca, sư phụ đang gọi muội. Huynh cứ ở đây, nghìn vạn lần đừng có ra ngoài. Chờ muội tìm cơ hội nói với sư phụ, sau đó sẽ dẫn chàng đi gặp Người. Muội nhất định sẽ cầu xin sư phụ trị độc cho huynh.
Nói xong, vẻ mặt nàng vô cùng quan thiết, dường như có việc gấp phải đi nhưng lại không yên tâm về Khương Cổ Trang.
Khương Cổ Trang liền bảo: - Nàng đi đi, ta nghe lời nàng!
Thượng Quan Si mừng rỡ hôn lên mặt chàng một cái, sau đó dùng dằng không nỡ, lưu luyến rời đi. Mỗi bước lại quay lại nhìn người bạn tuy bèo nước gặp nhau nhưng đã dốc hết bầu tâm sự với mình. Đi tới cửa, nàng ngoái đầu lại nhìn Khương Cổ Trang mỉm cười, sau đó mở cửa phòng, lách mình đi ra.
Khương Cổ Trang ngẫm nghĩ về những lời Thượng Quan Si đã nói, càng nghĩ càng tức giận, sao lại có người lòng dạ độc địa như rắn rết vậy! Đã thế lại còn giam cầm một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên đáng yêu như Thượng Quan Si dưới lòng đất tăm tối không có ánh sáng mặt trời như thế này. Phải rồi, ta phải đi xem, rốt cuộc mụ là loại yêu ma quỷ quái gì.
Nghĩ tới đây, Khương Cổ Trang lập tức đứng dậy, từ từ đẩy cửa đá ra rồi đi ra ngoài.
May là chàng vẫn có thể nhìn thấy cái bóng màu đỏ của Thượng Quan Si. Bóng đỏ của nàng chớp lên một cái trước cửa một thạch động rồi không thấy đâu nữa. Khương Cổ Trang lập tức lần tới, nằm phục trước cửa thạch động rồi nhìn sâu vào trong.
Bên ngoài trời đã sáng. Tuy không thấy mặt trời, nhưng dưới những tia nắng ban mai, vạn vật hiện ra rõ ràng trước mắt chàng.
Khương Cổ Trang nhìn tất cả những thứ xa lạ trước mắt, cảm giác trong lòng quả thật như đã cách biệt với thế gian.
Trên bức tường đá bên trong thạch động cũng có gắn mấy viên dạ minh châu sáng rực, cảnh vật hoa lệ như dưới long cung vậy.
Chính giữa có một chiếc giường đá, một bà lão tóc bạc da mồi ngồi xếp bằng trên giường.
Hai cẳng chân bà ta gầy chỉ còn da bọc xương như hai cành cây khô, mỗi bên đầu gối và hai bả vai đều bị hai sợi xích sắt to như chiếc đũa xuyên qua. Đầu của tám sợi xích sắt được chôn sâu vào bức tường đá phía sau giường.
Khương Cổ Trang nhìn mà tắc lưỡi không ngớt, như vậy thì đau đớn biết nhường nào!
Nhưng nhìn bà lão tuyệt đối không lộ ra chút gì là đau đớn. Khuôn mặt bà ta lạnh lùng như một xác ướp, thân thể khẽ động đậy khiến những sợi xích sắt kêu loảng xoảng, phát ra ánh sáng lấp loáng.
Hai mắt bà lão phóng ra hai luồng ánh sáng xanh rờn, sắc bén như hai mắt của một ma thần ngàn năm. Nhìn khuôn mặt nhăn nheo già nua của bà ta thì ít nhất cũng phải một, hai trăm tuổi rồi mà vẫn có thần quang như vậy, xem ra võ công thực sự đã đạt tới mức tuyệt đỉnh.
Chẳng lẽ đó chính là Đoạt Mệnh Thần Ni, người mà giang hồ khi nói tới là biến sắc, vừa nghe tin đã sợ mất mật?